Trong không khí dày đặc hơi thở nóng rát của mùa hè, khắp nơi phủ kín một màu xanh đậm xen lẫn vài chiếc lá non mới nhú, tiếng ve râm ran kêu không dứt.
Sự oi nồng bức bối trải rộng trong không khí, trên nền trời xanh phớt, từng mảng mây loang rộng, chiều muộn dần buông xuống, ánh hoàng hôn gom thành một đốm lửa nhỏ, rực cháy trên vòm trời phẳng lặng.
Luồng khí nóng hầm hập tràn vào qua khung cửa sổ đang mở một nửa, quét dọc hành lang tầng ba của bệnh viện tâm thần Hoa An, đèn cảm ứng trên đầu cứ liên tục chớp nháy, còn tiếng khóc gào chửi mắng kéo dài hơn mười phút vẫn chưa hề dừng lại.
“Tôi không bị bệnh! Buông tôi ra! Tôi muốn ra ngoài!”
Cô gái nhỏ nằm sấp trên mặt đất lặp đi lặp lại câu này, động tác giãy dụa kịch liệt, quặn quẹo thân hình hệt như một con sâu nhỏ.
Nhìn qua giống như người bị nghiện cosplay, kiểu ăn mặc khác lạ gây chú ý, trên người cô bé liên tục vang lên tiếng leng keng của những món phụ kiện phức tạp, lớp trang điểm đậm đã bị nhòe đầy vết loang lổ vì nước mắt nước mũi không ngừng chảy, lông mi giả kém chất lượng dựng lên như chân nhện, từng sợi dính lung tung, trông thế nào cũng giống một người “tinh thần bất ổn”, đang gào thét chống cự.
Bệnh nhân đến Hoa An, đầu óc bình thường vốn không nhiều, tuy cảnh này chẳng còn xa lạ, nhưng cũng không thể đứng nhìn mãi như vậy, vài bác sĩ và y tá bên cạnh phối hợp với người nhà cố gắng kéo giữ cô gái, cảnh tượng hỗn loạn không tả nổi.
Có một thực tập sinh tên Tiểu Trịnh tốt bụng khuyên: “Này cô, cô kiểm tra trước đi, bệnh nhân mới đến chỗ chúng tôi, ai cũng nói bản thân không có bệnh.”
Nghe xong, cô gái sững lại một giây, sau đó càng gào to và giãy giụa mạnh hơn, như một con giun nhỏ đang tìm cách thoát thân.
Đang tuổi nổi loạn, lúc này “con giun nhỏ” dùng hết sức bình sinh giằng co, quào cấu loạn xạ, lăn lộn như cối xay gió dưới sàn, mấy người lớn xung quanh vây lại mà vẫn luống cuống tay chân, nhất thời không giữ nổi.
Người mẹ đã mất sạch kiên nhẫn của cô gái bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, dọa sẽ đánh chết cô cho rảnh nợ.
Cảnh tượng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Đi gọi bác sĩ Nguyễn!”
Trong cơn hỗn loạn không biết ai hét lên một câu như vậy.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức có người chạy nhanh lên lầu.
Không lâu sau, nghe tin xong, Nguyễn Song Nịnh vội vàng chạy xuống cầu thang, bước nhanh đến phía này.
Mới nhìn từ xa đã thấy đám đông hỗn loạn, cô còn chưa kịp thở đều, đã lập tức chen vào gấp gáp nói: “Tôi đến rồi.”
Mọi người tự giác nhường đường, Nguyễn Song Nịnh vừa ngồi xuống còn chưa kịp nói gì, không biết bằng cách nào cô gái đang bị đè dưới đất lại lấy được món phụ kiện là một cây kiếm nhỏ treo ở eo, trong lúc phản kháng cứ liên tục vung loạn xạ, Nguyễn Song Nịnh là người đứng gần nhất, lưỡi kiếm vừa khéo lướt qua cánh tay cô.
Kiếm phụ kiện không bén, nhưng chất liệu vừa mỏng vừa cứng,chỉ cần lướt qua da đã tạo thành vết thương dài, máu đỏ bắt đầu rỉ ra, vô cùng nổi bật trên làn da trắng mịn của cô, thoạt nhìn khá giật mình.
Cơn đau nhói lên, Nguyễn Song Nịnh hơi cau mày, nhưng cô chỉ liếc một cái rồi tùy ý lau đi, không mấy để tâm. Cô quỳ nửa người xuống, động tác gọn gàng, một tay giữ chặt cổ tay cô gái, tay kia cầm túi chườm lạnh, nhanh chóng áp lên trán cô bé, thấp giọng dịu dàng nói: “Em không phải bệnh nhân, chị có thể giúp em chứng minh, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Nguyễn Song Nịnh hơi nghiêng người, một lọn tóc đen xoăn nhẹ rơi xuống bên gò má mềm mịn trắng trẻo của cô.
Đèn hành lang mờ ảo, bóng người phủ xuống như một tầng lụa mỏng. Ngũ quan tuyệt đẹp mang theo nét dịu dàng mềm mại, đôi mắt to tròn như một chú hươu con, đường viền hàm thanh thoát. Mi dài rủ xuống, giọng cô dịu dàng, từng chữ rơi xuống đều vô cùng êm tai.
Thoáng thấy đã có Nguyễn Song Nịnh đứng ra giải vây, lúc này những người vừa bị cuốn vào đống hỗn loạn, mới có thể thở phào. Ở đây ai cũng biết, Song Nịnh nổi tiếng với biệt danh là “tiên nữ Hoa An”, cô không chỉ đẹp mà còn dịu dàng, kiên nhẫn. Dù ở đây bệnh nhân đều thuộc dạng đặc biệt, giao tiếp với họ khó chẳng khác gì phải nói chuyện với người ngoài hành tinh, nhưng cô luôn có cách xử lý ổn thỏa.
Trán bất ngờ bị lạnh, cô bé hơi khựng lại, tinh thần cũng tỉnh táo hơn. Liếc thấy bản thân làm người khác bị thương chảy máu, cô nhóc tuổi còn nhỏ, chẳng giấu được cảm xúc, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc không ngừng đảo khắp nơi, thái độ phản kháng cũng dịu bớt.
Giằng co nửa ngày khiến cô bé kiệt sức. Trong tiếng ồn, giọng nói ngọt ngào và mềm mại kia lại khiến người ta an tâm một cách kỳ lạ. Cô bé buông bỏ chống cự, hai tay rũ xuống vô lực, nằm vật ra sàn như cá mắc cạn, thở dốc từng hơi.
Thấy đối phương đã bình tĩnh lại, trái tim căng thẳng của Song Nịnh mới thả lỏng đôi chút. Cô cởi áo blouse trắng, phủ lên đôi chân trần bị lộ ra ngoài vì chiếc váy nâu quá ngắn của cô bé. Ngón tay thon nhẹ đẩy sang hai bên, ra hiệu cho mọi người: “Không sao nữa, mọi người tiếp tục làm việc đi. Tiểu Trịnh, cậu dẫn người nhà đi làm thủ tục trước.”
Tất cả chỉ diễn ra trong vài phút, hành lang của bệnh viện rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Đáng ra hiện tại đã là giờ tan làm của Song Nịnh, nhưng vì chuyện này, cô phải ở lại thêm. Thời điểm xử lý xong mọi chuyện, ngoài trời đã tối hẳn.
Cuối cùng phòng làm việc cũng yên tĩnh.
Song Nịnh thật sự rất mệt, cô nhắm mắt xoa nhẹ thái dương. Lúc thăm khám, hai mẹ con bọn họ cãi nhau ầm ĩ như muốn lao vào cắn xé đối phương, cả hai xem đây như chốn không người, không có bác sĩ tâm lý là cô ở đó. Đến giờ đầu cô vẫn âm ỉ đau.
Cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ vì cô bé quá đắm chìm vào cảm giác nhập vai, nghĩ bản thân chính là hình tượng của nhân vật ngoài đời, nếu không mặc như vậy sẽ không chịu ra ngoài. Mẹ cô bé bảo thủ, không chấp nhận kiểu ăn mặc khác lạ, cứ cho rằng con gái có vấn đề và ép cô bé đi khám.
Quan hệ mẹ con mãi là điều khó mà nhìn thấu.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Song Nịnh reo liên tiếp mấy tiếng báo tin nhắn tới. Toàn bộ tin nhắn đều do tài khoản có tên Nguyễn Chi Dương gửi tới, là mẹ của cô.
[Mẹ nói Tiểu Lưu hôm nay đến đón con. Con phải cho người ta cơ hội tiếp xúc, mẹ thấy nó thật lòng.]
[Con đừng vừa nghe tới xem mắt đã xụ mặt. Tiểu Lưu điều kiện tốt, có xe, có nhà, con một, là công chức công việc ổn định. Nghe nói còn vào danh sách bồi dưỡng cán bộ trẻ, tương lai rộng mở. Để mất người này là không có ai nữa đâu, con phải biết nắm lấy]
Song Nịnh trả lời: [Anh ấy gần bốn mươi rồi vẫn được tính là cán bộ trẻ à?]
Bên kia trả lời: [Mẹ hỏi rồi, mới ba bảy. Đàn ông lớn tuổi một chút mới biết thương vợ. Con cứ tìm hiểu đi.]
Không muốn trả lời nữa, Song Nịnh ném điện thoại xuống bàn, duỗi người một cái, dọn đồ chuẩn bị về.
Thấy con gái không trả lời, bà Nguyễn lập tức nổi giận. Trước nay bà dạy con vốn rất nghiêm khắc, đặc biệt với con gái, chưa bao giờ bà cho phép con cái cãi lại mình.
Không lâu sau, bà gửi tới một đoạn ghi âm dài, nghe qua giọng nói sắc bén trong điện thoại cũng đủ biết người gửi đang có tâm trạng gì.
“Nguyễn Song Nịnh, từ nhỏ mẹ đã dạy con, là con gái phải biết tự trọng, phải biết phấn đấu. Còn con thì hay rồi, lúc trước cứ đòi làm diễn viên, khổ sở đến mức ăn rau dưa cũng phải đi làm diễn viên quần chúng. Đừng tưởng mẹ không biết con vì ai mà làm như vậy, con làm mẹ mất hết mặt mũi. Rồi sau đó thì sao? Trẻ như vậy đã giấu mẹ lén lút đi kết hôn, chưa bao lâu lại bị người ta đá không rõ lý do. Tiểu Lưu không chê con từng ly hôn, vậy mà con còn kén chọn, tưởng mình có tư cách lắm chắc, xinh đẹp thì đáng giá được mấy đồng?”
Đoạn sau Nguyễn Song Nịnh không muốn nghe nữa, cô trực tiếp thoát khỏi hộp chat.
Dù sao trong mắt bà Nguyễn từ nhỏ đến lớn, cô mãi mãi là đứa không hiểu chuyện.
Từ nhỏ trong mắt mọi người cô đã là kiểu con ngoan trò giỏi tiêu chuẩn: xinh đẹp, học giỏi, tính cách tốt, múa ba-lê giỏi, vẽ cũng giỏi, cái gì cũng tốt, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta ganh tị. Thế mà trong mắt bà Nguyễn, cô vẫn chẳng là gì cả.
Hai lần duy nhất cô cãi lời mẹ, một lần vì bạch nguyệt quang trong lòng mà bất chấp tới đoàn phim làm diễn viên quần chúng, một lần vì muốn trốn chạy mà vội vã kết hôn.
Nhưng nếu khi đó không bị mẹ dồn vào đường cùng, Nguyễn Song Nịnh đã không phải bấu víu vào người đàn ông ấy như nắm chặt cọng rơm cứu mạng như vậy.
Người đàn ông đó đứng ở trên cao, làm chủ mọi thứ, nhìn đời bằng ánh mắt kiêu ngạo. Là tinh anh trong tất cả tinh anh, nên chẳng có lý do gì anh ta phải cúi mình vì cô.
Đêm tối mênh mông, ngoài cửa sổ từng ánh đèn nối nhau được bật lên, quầng sáng lan dần như sóng, thoáng thấy ánh li ti của đom đóm lập lòe như ánh mắt ai đó đang nhìn về phía này.
Song Nịnh tiện tay bật đèn văn phòng.
Cô tựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn xa xăm, đường viền nhấp nhô của mấy ngọn núi xanh thẫm như đang truyền nhau nâng đỡ vầng trăng sáng.
Không bao lâu sau, điện thoại trên bàn lại vang lên, từng tiếng nối nhau, trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Tưởng người gọi tới là mẹ, Song Nịnh khoanh tay, chần chừ nhìn màn hình hiển thị. Khi thấy rõ tên người gọi, ánh mắt cô chợt khựng lại. Song Nịnh bước đến, tay phải vô thức đưa ra.
Vừa chạm vào điện thoại, cảm giác như chạm vào than đỏ. Cả người cô lập tức tỉnh táo, vội rút tay về, hai bàn tay nắm chặt, như thể muốn ngăn cản chính mình.
Cô tự trấn an bản thân, cứ như mọi khi, giả vờ không nghe thấy là được.
“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng làm việc vang lên ba tiếng gõ, chuông điện thoại cũng theo đó mà tắt.
“Mời vào.” Nguyễn Song Ninh điều chỉnh cảm xúc, tiện liếc nhìn đồng hồ. Cô không biết giờ này còn ai tìm mình.
Cửa được đẩy nhẹ, là thực tập sinh họ Trịnh.
Cậu trai trẻ tràn đầy sức sống, là sinh viên năm tư chưa tốt nghiệp, đã thực tập ở Hoa An được nửa năm. Người cao gầy, đeo kính, gương mặt thanh tú có chút ngại ngùng. Cậu ôm hộp thuốc cấp cứu, không dám nhìn thẳng vào cô: “Tiểu Nịnh, vừa nãy tôi thấy cô bị thương… nên đến xem giúp cô băng bó một chút.”
Một luồng áp lực ập thẳng tới, Song Nịnh theo phản xạ lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách vốn đã không gần, buột miệng: “Không cần.”
Lời từ chối quá dứt khoát.
Tiểu Trịnh đứng đó bộ dáng lúng túng thấy rõ. Lúc này cô mới nhận ra phản ứng của mình có hơi cứng nhắc, cố gượng cười: “Không cần băng bó, chỉ xước nhẹ thôi, tôi tự xử lý được. Cảm ơn bác sĩ Trịnh, tan ca rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Có lẽ bác sĩ Trịnh đã đoán trước sẽ bị từ chối, ánh mắt hơi né tránh, cũng không tỏ ra thất vọng quá nhiều, chỉ khẽ “ồ” một tiếng.
“Còn nữa, bác sĩ Trịnh,” Cậu vừa ôm hộp thuốc xoay người, phía sau vang lên giọng Nguyễn Song Nịnh, “tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi chị hoặc gọi tên cũng được.”
Nói đến đây, ý tứ của đối phương đã quá rõ.
“Biết… biết rồi, chị Nịnh…” Ngày đầu tiểu Trịnh đến bệnh viện, vừa trông thấy Song Nịnh, cậu đã vô cùng kinh ngạc, như nhìn thấy tiên nữ. Từ đó cậu luôn tìm cơ hội để ở gần cô, trong cách xưng hô cũng có ẩn chứa tư tình, chút tâm ý ấy chẳng giấu nổi.
Lúc nào giọng Song Nịnh cũng êm dịu, kể cả khi trong lời nói có ý xa cách và từ chối vẫn khiến người ta rung động. Bác sĩ Trịnh bị Song Nịnh nhìn thấu, hai vành tai đỏ bừng, không dám quay đầu, gần như chạy trối chết, đến cửa cũng quên khép lại.
Song Nịnh vốn không quen từ chối người khác, đối với cô chuyện vừa rồi giống như hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề, cô khẽ thở phào, vô thức ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch.
“Gì đấy, người theo đuổi à?”
Một bóng người cao gầy bước vào, trong đêm tối âm thanh cánh cửa khép lại càng đặc biệt ồn ào. giọng điệu lười nhác pha ý trêu chọc quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Lục Thanh Tri tháo mũ lưỡi trai và chiếc khẩu trang đen che gần hết mặt, tùy ý ném lên bàn, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo tựa sứ.
Hệt như tác phẩm hoàn hảo mà Nữ Oa đặc biệt thiên vị.
Giữa giới giải trí nơi mà thứ không thiếu nhất chính là người đẹp, nhưng nhiều năm trôi qua, gương mặt của Lục Thanh Tri vẫn giữ vững danh xưng “ân sủng của Thần”.
Làn da trắng lạnh, ánh mắt đào hoa, dáng mắt dài hẹp tinh xảo, mí trên thanh mảnh, đuôi mắt hằn nếp sâu hơi vểnh lên. Sống mũi cao thanh tú, đường nét nâng từ xương mày và khóe mắt, như dáng núi tuyết hoàn mỹ.
Gương mặt sắc nét sống động, sức hút thị giác vô cùng mạnh mẽ. Gương mặt nhỏ và hẹp, đường cong trơn tru mềm mại, kể cả ống kính khó tính nhất cũng không tìm nổi điểm chết.
Dù đã lâu không gặp, nhưng Song Nịnh chỉ khẽ liếc mắt nhìn anh một cái. Vấn đề ở chỗ người này đẹp quá mức, như yêu nghiệt vừa hờ hững vừa mê hoặc lòng người, nhưng một kiệt tác nhan sắc như vậy lại bị hỏng ở chỗ gắn thêm cái miệng.
“Trước quen dùng loại sơn hào hải vị như tôi…..” Đây là lần đầu Lục Thanh Tri đến chỗ làm của Song Nịnh, tùy ý đảo mắt nhìn quanh văn phòng một lượt. Bài trí đơn giản, từng ngóc ngách đều sạch sẽ gọn gàng, giống hệt cô.
Sau đó khóe môi anh cong lên, dáng vẻ lười nhác buông thả, mấy âm cuối còn cố ý kéo dài, hơi nghiêng người áp sát Song Nịnh.
Hai người cách nhau một cái bàn gỗ lớn. Ngón tay Lục Thanh Tri thon dài gõ nhẹ mặt bàn,ánh mắt luôn khóa chặt người đối diện: “Vừa rồi kiểu thanh đạm như rau luộc, tôi đoán em khó mà nuốt trôi.”
Không biết anh đã đứng đó bao lâu, thứ nên hay không nên đều đã chứng kiến không sót một cái nào.
Lượng công việc trong một tuần của ngôi sao nổi tiếng còn nhiều hơn người thường làm trong một năm, dạo này Lục Thanh Tri rảnh rỗi vậy sao?
“Đừng đứng sát em như vậy.”
Dù sao hai người từng sống chung một mái nhà, Lục Thanh Tri cũng biết ít nhiều. Vì trải nghiệm không vui năm xưa, Song Nịnh mắc chứng sợ đàn ông, nếu có ai ở gần cô vượt quá mức an toàn, cô sẽ bị khó thở, toàn thân toát mồ hôi, như vừa ốm nặng một trận.
Kể cả với Lục Thanh Tri, sau khi kết hôn vài tháng cô mới dần thích ứng.
Giờ khoảng cách lại nới ra.
Lục Thanh Tri cố tình không theo ý cô.
Ánh sáng rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt trắng mịn đang chìm trong tĩnh lặng của Song Nịnh.
Bất giác trong lòng Lục Thanh Tri nổi lên ý định xấu xa, anh không những không lùi, ngược lại tiếp tục tiến lên mấy bước, hai tay chống lên mặt bàn, cằm hạ xuống gần, trong ánh mắt đào hoa phản chiếu ánh sáng như đốm lửa. Anh thấp giọng chậm rãi nói: “Lúc ngủ chung một giường, không phải chính em khóc lóc cầu xin tôi gần hơn sao?”
Sự oi nồng bức bối trải rộng trong không khí, trên nền trời xanh phớt, từng mảng mây loang rộng, chiều muộn dần buông xuống, ánh hoàng hôn gom thành một đốm lửa nhỏ, rực cháy trên vòm trời phẳng lặng.
Luồng khí nóng hầm hập tràn vào qua khung cửa sổ đang mở một nửa, quét dọc hành lang tầng ba của bệnh viện tâm thần Hoa An, đèn cảm ứng trên đầu cứ liên tục chớp nháy, còn tiếng khóc gào chửi mắng kéo dài hơn mười phút vẫn chưa hề dừng lại.
“Tôi không bị bệnh! Buông tôi ra! Tôi muốn ra ngoài!”
Cô gái nhỏ nằm sấp trên mặt đất lặp đi lặp lại câu này, động tác giãy dụa kịch liệt, quặn quẹo thân hình hệt như một con sâu nhỏ.
Nhìn qua giống như người bị nghiện cosplay, kiểu ăn mặc khác lạ gây chú ý, trên người cô bé liên tục vang lên tiếng leng keng của những món phụ kiện phức tạp, lớp trang điểm đậm đã bị nhòe đầy vết loang lổ vì nước mắt nước mũi không ngừng chảy, lông mi giả kém chất lượng dựng lên như chân nhện, từng sợi dính lung tung, trông thế nào cũng giống một người “tinh thần bất ổn”, đang gào thét chống cự.
Bệnh nhân đến Hoa An, đầu óc bình thường vốn không nhiều, tuy cảnh này chẳng còn xa lạ, nhưng cũng không thể đứng nhìn mãi như vậy, vài bác sĩ và y tá bên cạnh phối hợp với người nhà cố gắng kéo giữ cô gái, cảnh tượng hỗn loạn không tả nổi.
Có một thực tập sinh tên Tiểu Trịnh tốt bụng khuyên: “Này cô, cô kiểm tra trước đi, bệnh nhân mới đến chỗ chúng tôi, ai cũng nói bản thân không có bệnh.”
Nghe xong, cô gái sững lại một giây, sau đó càng gào to và giãy giụa mạnh hơn, như một con giun nhỏ đang tìm cách thoát thân.
Đang tuổi nổi loạn, lúc này “con giun nhỏ” dùng hết sức bình sinh giằng co, quào cấu loạn xạ, lăn lộn như cối xay gió dưới sàn, mấy người lớn xung quanh vây lại mà vẫn luống cuống tay chân, nhất thời không giữ nổi.
Người mẹ đã mất sạch kiên nhẫn của cô gái bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, dọa sẽ đánh chết cô cho rảnh nợ.
Cảnh tượng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Đi gọi bác sĩ Nguyễn!”
Trong cơn hỗn loạn không biết ai hét lên một câu như vậy.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức có người chạy nhanh lên lầu.
Không lâu sau, nghe tin xong, Nguyễn Song Nịnh vội vàng chạy xuống cầu thang, bước nhanh đến phía này.
Mới nhìn từ xa đã thấy đám đông hỗn loạn, cô còn chưa kịp thở đều, đã lập tức chen vào gấp gáp nói: “Tôi đến rồi.”
Mọi người tự giác nhường đường, Nguyễn Song Nịnh vừa ngồi xuống còn chưa kịp nói gì, không biết bằng cách nào cô gái đang bị đè dưới đất lại lấy được món phụ kiện là một cây kiếm nhỏ treo ở eo, trong lúc phản kháng cứ liên tục vung loạn xạ, Nguyễn Song Nịnh là người đứng gần nhất, lưỡi kiếm vừa khéo lướt qua cánh tay cô.
Kiếm phụ kiện không bén, nhưng chất liệu vừa mỏng vừa cứng,chỉ cần lướt qua da đã tạo thành vết thương dài, máu đỏ bắt đầu rỉ ra, vô cùng nổi bật trên làn da trắng mịn của cô, thoạt nhìn khá giật mình.
Cơn đau nhói lên, Nguyễn Song Nịnh hơi cau mày, nhưng cô chỉ liếc một cái rồi tùy ý lau đi, không mấy để tâm. Cô quỳ nửa người xuống, động tác gọn gàng, một tay giữ chặt cổ tay cô gái, tay kia cầm túi chườm lạnh, nhanh chóng áp lên trán cô bé, thấp giọng dịu dàng nói: “Em không phải bệnh nhân, chị có thể giúp em chứng minh, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Nguyễn Song Nịnh hơi nghiêng người, một lọn tóc đen xoăn nhẹ rơi xuống bên gò má mềm mịn trắng trẻo của cô.
Đèn hành lang mờ ảo, bóng người phủ xuống như một tầng lụa mỏng. Ngũ quan tuyệt đẹp mang theo nét dịu dàng mềm mại, đôi mắt to tròn như một chú hươu con, đường viền hàm thanh thoát. Mi dài rủ xuống, giọng cô dịu dàng, từng chữ rơi xuống đều vô cùng êm tai.
Thoáng thấy đã có Nguyễn Song Nịnh đứng ra giải vây, lúc này những người vừa bị cuốn vào đống hỗn loạn, mới có thể thở phào. Ở đây ai cũng biết, Song Nịnh nổi tiếng với biệt danh là “tiên nữ Hoa An”, cô không chỉ đẹp mà còn dịu dàng, kiên nhẫn. Dù ở đây bệnh nhân đều thuộc dạng đặc biệt, giao tiếp với họ khó chẳng khác gì phải nói chuyện với người ngoài hành tinh, nhưng cô luôn có cách xử lý ổn thỏa.
Trán bất ngờ bị lạnh, cô bé hơi khựng lại, tinh thần cũng tỉnh táo hơn. Liếc thấy bản thân làm người khác bị thương chảy máu, cô nhóc tuổi còn nhỏ, chẳng giấu được cảm xúc, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc không ngừng đảo khắp nơi, thái độ phản kháng cũng dịu bớt.
Giằng co nửa ngày khiến cô bé kiệt sức. Trong tiếng ồn, giọng nói ngọt ngào và mềm mại kia lại khiến người ta an tâm một cách kỳ lạ. Cô bé buông bỏ chống cự, hai tay rũ xuống vô lực, nằm vật ra sàn như cá mắc cạn, thở dốc từng hơi.
Thấy đối phương đã bình tĩnh lại, trái tim căng thẳng của Song Nịnh mới thả lỏng đôi chút. Cô cởi áo blouse trắng, phủ lên đôi chân trần bị lộ ra ngoài vì chiếc váy nâu quá ngắn của cô bé. Ngón tay thon nhẹ đẩy sang hai bên, ra hiệu cho mọi người: “Không sao nữa, mọi người tiếp tục làm việc đi. Tiểu Trịnh, cậu dẫn người nhà đi làm thủ tục trước.”
Tất cả chỉ diễn ra trong vài phút, hành lang của bệnh viện rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Đáng ra hiện tại đã là giờ tan làm của Song Nịnh, nhưng vì chuyện này, cô phải ở lại thêm. Thời điểm xử lý xong mọi chuyện, ngoài trời đã tối hẳn.
Cuối cùng phòng làm việc cũng yên tĩnh.
Song Nịnh thật sự rất mệt, cô nhắm mắt xoa nhẹ thái dương. Lúc thăm khám, hai mẹ con bọn họ cãi nhau ầm ĩ như muốn lao vào cắn xé đối phương, cả hai xem đây như chốn không người, không có bác sĩ tâm lý là cô ở đó. Đến giờ đầu cô vẫn âm ỉ đau.
Cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ vì cô bé quá đắm chìm vào cảm giác nhập vai, nghĩ bản thân chính là hình tượng của nhân vật ngoài đời, nếu không mặc như vậy sẽ không chịu ra ngoài. Mẹ cô bé bảo thủ, không chấp nhận kiểu ăn mặc khác lạ, cứ cho rằng con gái có vấn đề và ép cô bé đi khám.
Quan hệ mẹ con mãi là điều khó mà nhìn thấu.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Song Nịnh reo liên tiếp mấy tiếng báo tin nhắn tới. Toàn bộ tin nhắn đều do tài khoản có tên Nguyễn Chi Dương gửi tới, là mẹ của cô.
[Mẹ nói Tiểu Lưu hôm nay đến đón con. Con phải cho người ta cơ hội tiếp xúc, mẹ thấy nó thật lòng.]
[Con đừng vừa nghe tới xem mắt đã xụ mặt. Tiểu Lưu điều kiện tốt, có xe, có nhà, con một, là công chức công việc ổn định. Nghe nói còn vào danh sách bồi dưỡng cán bộ trẻ, tương lai rộng mở. Để mất người này là không có ai nữa đâu, con phải biết nắm lấy]
Song Nịnh trả lời: [Anh ấy gần bốn mươi rồi vẫn được tính là cán bộ trẻ à?]
Bên kia trả lời: [Mẹ hỏi rồi, mới ba bảy. Đàn ông lớn tuổi một chút mới biết thương vợ. Con cứ tìm hiểu đi.]
Không muốn trả lời nữa, Song Nịnh ném điện thoại xuống bàn, duỗi người một cái, dọn đồ chuẩn bị về.
Thấy con gái không trả lời, bà Nguyễn lập tức nổi giận. Trước nay bà dạy con vốn rất nghiêm khắc, đặc biệt với con gái, chưa bao giờ bà cho phép con cái cãi lại mình.
Không lâu sau, bà gửi tới một đoạn ghi âm dài, nghe qua giọng nói sắc bén trong điện thoại cũng đủ biết người gửi đang có tâm trạng gì.
“Nguyễn Song Nịnh, từ nhỏ mẹ đã dạy con, là con gái phải biết tự trọng, phải biết phấn đấu. Còn con thì hay rồi, lúc trước cứ đòi làm diễn viên, khổ sở đến mức ăn rau dưa cũng phải đi làm diễn viên quần chúng. Đừng tưởng mẹ không biết con vì ai mà làm như vậy, con làm mẹ mất hết mặt mũi. Rồi sau đó thì sao? Trẻ như vậy đã giấu mẹ lén lút đi kết hôn, chưa bao lâu lại bị người ta đá không rõ lý do. Tiểu Lưu không chê con từng ly hôn, vậy mà con còn kén chọn, tưởng mình có tư cách lắm chắc, xinh đẹp thì đáng giá được mấy đồng?”
Đoạn sau Nguyễn Song Nịnh không muốn nghe nữa, cô trực tiếp thoát khỏi hộp chat.
Dù sao trong mắt bà Nguyễn từ nhỏ đến lớn, cô mãi mãi là đứa không hiểu chuyện.
Từ nhỏ trong mắt mọi người cô đã là kiểu con ngoan trò giỏi tiêu chuẩn: xinh đẹp, học giỏi, tính cách tốt, múa ba-lê giỏi, vẽ cũng giỏi, cái gì cũng tốt, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta ganh tị. Thế mà trong mắt bà Nguyễn, cô vẫn chẳng là gì cả.
Hai lần duy nhất cô cãi lời mẹ, một lần vì bạch nguyệt quang trong lòng mà bất chấp tới đoàn phim làm diễn viên quần chúng, một lần vì muốn trốn chạy mà vội vã kết hôn.
Nhưng nếu khi đó không bị mẹ dồn vào đường cùng, Nguyễn Song Nịnh đã không phải bấu víu vào người đàn ông ấy như nắm chặt cọng rơm cứu mạng như vậy.
Người đàn ông đó đứng ở trên cao, làm chủ mọi thứ, nhìn đời bằng ánh mắt kiêu ngạo. Là tinh anh trong tất cả tinh anh, nên chẳng có lý do gì anh ta phải cúi mình vì cô.
Đêm tối mênh mông, ngoài cửa sổ từng ánh đèn nối nhau được bật lên, quầng sáng lan dần như sóng, thoáng thấy ánh li ti của đom đóm lập lòe như ánh mắt ai đó đang nhìn về phía này.
Song Nịnh tiện tay bật đèn văn phòng.
Cô tựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn xa xăm, đường viền nhấp nhô của mấy ngọn núi xanh thẫm như đang truyền nhau nâng đỡ vầng trăng sáng.
Không bao lâu sau, điện thoại trên bàn lại vang lên, từng tiếng nối nhau, trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Tưởng người gọi tới là mẹ, Song Nịnh khoanh tay, chần chừ nhìn màn hình hiển thị. Khi thấy rõ tên người gọi, ánh mắt cô chợt khựng lại. Song Nịnh bước đến, tay phải vô thức đưa ra.
Vừa chạm vào điện thoại, cảm giác như chạm vào than đỏ. Cả người cô lập tức tỉnh táo, vội rút tay về, hai bàn tay nắm chặt, như thể muốn ngăn cản chính mình.
Cô tự trấn an bản thân, cứ như mọi khi, giả vờ không nghe thấy là được.
“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng làm việc vang lên ba tiếng gõ, chuông điện thoại cũng theo đó mà tắt.
“Mời vào.” Nguyễn Song Ninh điều chỉnh cảm xúc, tiện liếc nhìn đồng hồ. Cô không biết giờ này còn ai tìm mình.
Cửa được đẩy nhẹ, là thực tập sinh họ Trịnh.
Cậu trai trẻ tràn đầy sức sống, là sinh viên năm tư chưa tốt nghiệp, đã thực tập ở Hoa An được nửa năm. Người cao gầy, đeo kính, gương mặt thanh tú có chút ngại ngùng. Cậu ôm hộp thuốc cấp cứu, không dám nhìn thẳng vào cô: “Tiểu Nịnh, vừa nãy tôi thấy cô bị thương… nên đến xem giúp cô băng bó một chút.”
Một luồng áp lực ập thẳng tới, Song Nịnh theo phản xạ lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách vốn đã không gần, buột miệng: “Không cần.”
Lời từ chối quá dứt khoát.
Tiểu Trịnh đứng đó bộ dáng lúng túng thấy rõ. Lúc này cô mới nhận ra phản ứng của mình có hơi cứng nhắc, cố gượng cười: “Không cần băng bó, chỉ xước nhẹ thôi, tôi tự xử lý được. Cảm ơn bác sĩ Trịnh, tan ca rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Có lẽ bác sĩ Trịnh đã đoán trước sẽ bị từ chối, ánh mắt hơi né tránh, cũng không tỏ ra thất vọng quá nhiều, chỉ khẽ “ồ” một tiếng.
“Còn nữa, bác sĩ Trịnh,” Cậu vừa ôm hộp thuốc xoay người, phía sau vang lên giọng Nguyễn Song Nịnh, “tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi chị hoặc gọi tên cũng được.”
Nói đến đây, ý tứ của đối phương đã quá rõ.
“Biết… biết rồi, chị Nịnh…” Ngày đầu tiểu Trịnh đến bệnh viện, vừa trông thấy Song Nịnh, cậu đã vô cùng kinh ngạc, như nhìn thấy tiên nữ. Từ đó cậu luôn tìm cơ hội để ở gần cô, trong cách xưng hô cũng có ẩn chứa tư tình, chút tâm ý ấy chẳng giấu nổi.
Lúc nào giọng Song Nịnh cũng êm dịu, kể cả khi trong lời nói có ý xa cách và từ chối vẫn khiến người ta rung động. Bác sĩ Trịnh bị Song Nịnh nhìn thấu, hai vành tai đỏ bừng, không dám quay đầu, gần như chạy trối chết, đến cửa cũng quên khép lại.
Song Nịnh vốn không quen từ chối người khác, đối với cô chuyện vừa rồi giống như hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề, cô khẽ thở phào, vô thức ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch.
“Gì đấy, người theo đuổi à?”
Một bóng người cao gầy bước vào, trong đêm tối âm thanh cánh cửa khép lại càng đặc biệt ồn ào. giọng điệu lười nhác pha ý trêu chọc quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Lục Thanh Tri tháo mũ lưỡi trai và chiếc khẩu trang đen che gần hết mặt, tùy ý ném lên bàn, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo tựa sứ.
Hệt như tác phẩm hoàn hảo mà Nữ Oa đặc biệt thiên vị.
Giữa giới giải trí nơi mà thứ không thiếu nhất chính là người đẹp, nhưng nhiều năm trôi qua, gương mặt của Lục Thanh Tri vẫn giữ vững danh xưng “ân sủng của Thần”.
Làn da trắng lạnh, ánh mắt đào hoa, dáng mắt dài hẹp tinh xảo, mí trên thanh mảnh, đuôi mắt hằn nếp sâu hơi vểnh lên. Sống mũi cao thanh tú, đường nét nâng từ xương mày và khóe mắt, như dáng núi tuyết hoàn mỹ.
Gương mặt sắc nét sống động, sức hút thị giác vô cùng mạnh mẽ. Gương mặt nhỏ và hẹp, đường cong trơn tru mềm mại, kể cả ống kính khó tính nhất cũng không tìm nổi điểm chết.
Dù đã lâu không gặp, nhưng Song Nịnh chỉ khẽ liếc mắt nhìn anh một cái. Vấn đề ở chỗ người này đẹp quá mức, như yêu nghiệt vừa hờ hững vừa mê hoặc lòng người, nhưng một kiệt tác nhan sắc như vậy lại bị hỏng ở chỗ gắn thêm cái miệng.
“Trước quen dùng loại sơn hào hải vị như tôi…..” Đây là lần đầu Lục Thanh Tri đến chỗ làm của Song Nịnh, tùy ý đảo mắt nhìn quanh văn phòng một lượt. Bài trí đơn giản, từng ngóc ngách đều sạch sẽ gọn gàng, giống hệt cô.
Sau đó khóe môi anh cong lên, dáng vẻ lười nhác buông thả, mấy âm cuối còn cố ý kéo dài, hơi nghiêng người áp sát Song Nịnh.
Hai người cách nhau một cái bàn gỗ lớn. Ngón tay Lục Thanh Tri thon dài gõ nhẹ mặt bàn,ánh mắt luôn khóa chặt người đối diện: “Vừa rồi kiểu thanh đạm như rau luộc, tôi đoán em khó mà nuốt trôi.”
Không biết anh đã đứng đó bao lâu, thứ nên hay không nên đều đã chứng kiến không sót một cái nào.
Lượng công việc trong một tuần của ngôi sao nổi tiếng còn nhiều hơn người thường làm trong một năm, dạo này Lục Thanh Tri rảnh rỗi vậy sao?
“Đừng đứng sát em như vậy.”
Dù sao hai người từng sống chung một mái nhà, Lục Thanh Tri cũng biết ít nhiều. Vì trải nghiệm không vui năm xưa, Song Nịnh mắc chứng sợ đàn ông, nếu có ai ở gần cô vượt quá mức an toàn, cô sẽ bị khó thở, toàn thân toát mồ hôi, như vừa ốm nặng một trận.
Kể cả với Lục Thanh Tri, sau khi kết hôn vài tháng cô mới dần thích ứng.
Giờ khoảng cách lại nới ra.
Lục Thanh Tri cố tình không theo ý cô.
Ánh sáng rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt trắng mịn đang chìm trong tĩnh lặng của Song Nịnh.
Bất giác trong lòng Lục Thanh Tri nổi lên ý định xấu xa, anh không những không lùi, ngược lại tiếp tục tiến lên mấy bước, hai tay chống lên mặt bàn, cằm hạ xuống gần, trong ánh mắt đào hoa phản chiếu ánh sáng như đốm lửa. Anh thấp giọng chậm rãi nói: “Lúc ngủ chung một giường, không phải chính em khóc lóc cầu xin tôi gần hơn sao?”