Một bàn tay hoàn mỹ, da thịt trắng lạnh, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng ánh lên vẻ lấp lánh như ngọc trai.
Bàn tay đẹp đẽ như thế này nếu đặt trong các thế gia vọng tộc, hẳn phải là tay gảy đàn, tay đề bút, tay vẽ tranh.
Nhưng giờ đây, chính đôi tay thanh tú như trúc này, lại phát ra tiếng "rắc" rồi vặn gãy cổ của một nam nhân gầy gò, cao lêu nghêu.
Rất dứt khoát, gọn gàng.
Có những dây leo mảnh dài từ trong ống tay áo của vị công tử trẻ tuổi trườn ra, quấn lấy thân thể nam nhân đã chết, tiếp đó dùng gai nhọn đáng sợ đâm vào da thịt rồi nhanh chóng hút nam nhân này thành một cái xác khô quắt.
Thẩm Dao Quang run rẩy, bàn tay đang nâng chiếc đèn lồng lên.
Ánh nến xé toang màn đêm, hắt xuống một vệt vàng vọt, mờ ảo.
"Ngươi đã thấy hết rồi sao, Thẩm cô nương?" Đúng lúc này, chủ nhân của đôi tay lạnh lùng quay đầu lại.
Dung mạo cực kỳ xuất sắc, mái tóc đen như quạ, làn da trắng như ngọc, đôi con ngươi đen láy như nhuộm ánh sáng mông lung, nơi khóe mắt hẹp dài còn điểm xuyết một nốt ruồi son.
Tiếc là ánh mắt của hắn không mấy thân thiện.
Toàn thân nàng sởn gai ốc, cố kìm nén ý muốn quay người bỏ chạy, nghiêng đầu sang một bên: "Kẻ nào đang nói ở đó, mau ra đây! Đừng tưởng ta là một kẻ mù lòa, thì không thể nghe ra giọng nói của ngươi!"
"Thẩm cô nương nghĩ ta là ai?" Vị công tử trẻ tuổi phủi đi vết sương đêm trên tay áo, vạt áo bào kéo trên ngọn cỏ, lướt đến trước mặt nàng nhẹ nhàng như một giấc mộng.
Trái tim của Thẩm Dao Quang như bị treo lên tận cổ họng, nàng hướng về phía hắn nghi ngờ hỏi: "Tạ công tử?"
"Là ta." Hắn đánh giá dải lụa trắng đang che mắt của Thẩm Dao Quang, ánh mắt sắc lạnh như một thanh kiếm bén, như muốn bổ toang mọi bí mật chôn giấu trong lòng nàng.
"Đêm khuya thanh vắng, Tạ công tử ở đây làm gì?" Hơi thở của Thẩm Dao Quang gần như ngừng lại dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
"Vừa rồi trời đổ một trận mưa, hoa đều bị dập nát cả, ta nhặt chúng nhặt lại, rửa sạch, rồi ngày mai sẽ nghiền thành son phấn."
Đôi tay vừa rồi vặn gãy cổ nam nhân, bây giờ đang xách một giỏ tre đầy cánh hoa, làn da trắng sứ như ngọc dương chi thượng hạng không hề lộ ra chút dấu vết nào của việc giết người.
"Tại sao Thẩm cô nương lại xuất hiện ở đây một mình vào giữa đêm khuya thế này?" Hắn chớp mắt, nốt ruồi son ở khóe mắt ánh lên vẻ sát khí đậm đặc.
"Tay nghề bếp núc ở Tạ phủ khéo léo, buổi tối ta lỡ uống thêm nửa chén canh thịt dê, nên phải ra ngoài đi dạo. Ta không quen thuộc nơi này cho lắm, ngỗng của ta dẫn ta đi lạc rồi."
Con ngỗng mà Thẩm Dao Quang nói, là một con ngỗng trắng toát, béo tốt, da dẻ bóng mượt. Khi vào phủ, nàng đã dắt theo nó. Một thiếu nữ mù xinh đẹp và một con ngỗng béo ú, một sự kết hợp quái dị và lố lăng, lúc đó đã khiến người trong phủ đều lén nhìn trộm.
Cảm nhận được ánh mắt của vị công tử trẻ tuổi, con ngỗng trắng toát run rẩy cái thân hình tròn trịa, trốn xuống dưới vạt váy của Thẩm Dao Quang.
Từng nghe nói đến việc dùng chó dẫn đường, chứ chưa từng nghe nói dùng ngỗng dẫn đường bao giờ. Vị công tử trẻ tuổi cười mỉa, ngữ khí không nhanh không chậm, rất phù hợp với sự giáo dưỡng của một quý công tử: "Thứ lỗi cho Tạ mỗ đường đột, chứng bệnh ở mắt của Thẩm cô nương là bẩm sinh, hay là..."
"Bị thương từ bốn năm trước." Thẩm Dao Quang ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt tỏ ý không muốn nói thêm.
"Một chút ánh sáng cũng không thấy sao?"
"Không thấy."
"Vậy sao Thẩm cô nương ra ngoài lại còn phải cầm theo một chiếc đèn lồng?"
Lòng Thẩm Dao Quang thót lại, tay chân tê dại, đầu óc ong ong, may mà phản ứng nhanh chóng, lập tức kìm nén sự hoảng loạn, ung dung tự tại đáp lời: "Chẳng phải gần đây Tạ phủ đang bị ma quỷ quấy nhiễu rất nghiêm trọng sao? Sư huynh có bảo với ta rằng bên ngoài đang nổi sương mù, ta lo lắng có người cũng dậy đi đêm, không nhìn rõ sẽ nhầm ta là ma quỷ mà thu phục đi mất."
Vị công tử trẻ tuổi phát ra một tràng cười trầm thấp, khuôn mặt tuấn tú kia nở nụ cười, còn kiều diễm hơn cả đóa trà hoa trong mưa.
"Thẩm cô nương đã không quen đường lối trong phủ, chi bằng để ta đưa Thẩm cô nương trở về."
Có thể từ chối không?
"Thẩm cô nương?" Giọng điệu của hắn ngân cao, đầy rẫy sự nguy hiểm như sắp sửa giết người diệt khẩu.
Bộ dạng hắn ra tay tàn nhẫn khi giết người vẫn còn hiện rõ mồn một, hai chân Thẩm Dao Quang mềm nhũn, suýt chút nữa là không kiềm chế được mà quỳ xuống, mãi một lúc sau, nàng mới miễn cưỡng nặn ra hai chữ: "Làm phiền Tạ công tử."
"Nhưng Thẩm cô nương không nhìn thấy, Tạ mỗ phải dẫn đường bằng cách nào đây?"
"Phiền Tạ công tử đưa tay ra, ta chỉ cần nắm lấy ống tay áo của Tạ công tử là được."
Hắn mặc áo bào rộng tay, buông thõng hai tay bên mình, ống tay áo cuồn cuộn như mây.
Vạt tay áo trắng như tuyết ấy đưa đến lòng bàn tay Thẩm Dao Quang, nối liền hai người với nhau.
Thẩm Dao Quang từ tốn bắt kịp bước chân của hắn, đôi chân dưới tà váy nhẹ nhàng đá vào Đại Bạch.
Đại Bạch là hệ thống của nàng, nàng vừa xuyên vào thế giới này, đã dùng phúc lợi tân thủ để đổi cho nó bộ da ngỗng trắng tuyệt đẹp này.
Đây là thế giới song song của tiểu thuyết [Tinh Thần Lệnh], vị công tử trẻ tuổi đang bị nàng nắm lấy ống tay áo là nam phụ trong truyện, con nuôi của Tạ gia, Tạ Tư Nguy. Đồng thời cũng là trùm cuối trong nguyên tác, người đã dùng sức một mình khiến cho toàn bộ nhân vật chính bị tiêu diệt.
Cơ thể mà Thẩm Dao Quang đang dùng, cùng tên cùng họ với nàng, chính là tiểu sư muội được nam chính yêu thương nhất trong nguyên tác. Nàng cùng nam chính thanh mai trúc mã, tình nghĩa sâu đậm, song lại vì bảo vệ hắn mà chết dưới tay nam phụ. Nàng là một nốt chu sa in sâu trong lòng nam chính, một vết thương lòng mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
[Tinh Thần Lệnh] là một tiểu thuyết bị đứt đoạn.
Tiểu thuyết này khi đăng tải được một nửa trên mạng, vì mối quan hệ nhân vật phức tạp và sự nổi tiếng của nam chính và nam phụ không ai chịu kém ai, khu bình luận đã cãi nhau ầm ĩ.
Đầu tiên là vài nhóm fan hâm mộ tiểu thuyết chửi bới lẫn nhau, đại chiến khoảng tám mươi hiệp. Sau khi chửi bới đã đời, họ lại cùng nhau nhắm mũi dùi vào tác giả chính là kẻ tội đồ, phun những lời ô uế nhất, mắng nhiếc đến cả mười tám đời tổ tông của tác giả.
Bởi vì sách là tác giả viết, mâu thuẫn là do tác giả tạo ra, tất cả là do tác giả đang đùa giỡn tình cảm của fan hâm mộ.
Tâm lý của tác giả bị chửi đến mức sụp đổ, vung bút thâu đêm để nam phụ giết sạch toàn bộ nhân vật chính, cưỡng ép kết thúc toàn bộ cuốn sách, chỉ để lại những lời than khóc trong khu bình luận, rồi sống một cuộc đời cắt đứt mạng internet.
Việc thiết lập Tạ Tư Nguy là kẻ phản diện, kỳ thực tác giả đã chôn giấu rất nhiều manh mối từ sớm. Tiểu sư muội trong truyện là nhân vật duy nhất nhìn thấu được hắn có tâm tư bất chính, luôn bôn ba trên con đường điều tra thân phận, cốt để xé toạc lớp mặt nạ của hắn.
Đáng tiếc, nàng vẫn bị hắn diệt khẩu, chết ngay trước lúc sắp sửa công bố sự thật với nhóm nhân vật chính. Có thể nói tiểu sư muội là nhân vật chết oan uổng nhất trong nguyên tác.
Cái chết của tiểu sư muội đã phủ lên toàn bộ cuốn sách một màu bi kịch, tông màu chung của toàn văn cũng từ sôi nổi chuyển sang u uất. Theo mô típ tiểu thuyết, nam chính sẽ điều tra ra hung thủ thật sự từ những manh mối nhỏ nhặt, báo thù rửa hận cho tiểu sư muội. Và việc nam chính và nam phụ cắt đứt tình huynh đệ, trở thành kẻ thù, sẽ là điểm thu hút lớn nhất trong nửa sau của cuốn sách.
Vấn đề là cuốn sách này đã bị đứt đoạn.
Nam chính không những không báo thù được cho tiểu sư muội, mà cả nhóm nhân vật chính còn bị nam phụ diệt sạch. Điều này đã dẫn đến oán niệm của tiểu sư muội, người chết sớm nhất và có chấp niệm sâu nhất trong nhóm nhân vật chính, đã được Cục Quản lý Xuyên Thư tiếp nhận, triệu hồi Thẩm Dao Quang đang bị bệnh nặng mà chết vào thế giới này, hoàn thành di nguyện của người trong sách.
Di nguyện của tiểu sư muội có hai điều: Một, vạch trần thân phận tà ác của Tạ Tư Nguy. Hai là bảo vệ nam chính Tiêu Thiên Quyền sống sót bình an đến đại kết cục.
Phần thưởng mà hệ thống đưa ra là kéo dài thêm sinh mệnh.
Thẩm Dao Quang trước khi xuyên qua đã chết vì bệnh, một căn bệnh di truyền từ đời này sang đời khác của gia đình. Nàng và mẫu thân cùng lúc phát bệnh, khi nàng chết thì mẫu thân vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, chi phí điều trị đã làm cả gia đình phải phá sản.
Hệ thống hứa với nàng rằng, cứ mỗi ngày nam chính sống sót thêm, sinh mệnh của mẫu thân nàng sẽ tăng thêm một ngày. Nếu thuận lợi sống sót đến đại kết cục, mẫu thân của nàng không chỉ có thể có được một cơ thể khỏe mạnh, mà còn nhận được phần thưởng là năm triệu tiền mặt.
Ai mà không động lòng được chứ?
Vì Tạ Tư Nguy là kẻ gây ra cái chết của tất cả, là nguồn gốc của mọi bi kịch, giết hắn, chẳng phải là giải quyết vấn đề từ gốc rễ sao?
"Tạ Tư Nguy sinh ra nửa người nửa yêu, vừa thừa hưởng thiên phú tu luyện xuất sắc của phụ thân, lại vừa kế thừa nửa phần yêu lực của mẫu thân. Tiểu Thất, ngươi không phải là đối thủ của hắn." Đại Bạch hệ thống của nàng vẫn giữ thái độ phản đối về việc này.
Thẩm Dao Quang không chỉ phải hoàn thành di nguyện của tiểu sư muội, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ chính do hệ thống giao, đảm bảo cốt truyện được thúc đẩy thuận lợi. Vì vậy, trước khi giết chết Tạ Tư Nguy, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho bản thân nàng.
"Không thử một lần làm sao biết được."
Thẩm Dao Quang chỉ nhập vào cơ thể này sau khi chết. Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình chỉ cần ăn no sẽ sinh ra một sức mạnh kỳ lạ.
Sức mạnh kỳ lạ này không duy trì quá lâu. Chỉ cần tiêu hao hết nhiệt lượng thức ăn, nàng sẽ trở lại thành người bình thường.
Tương ứng với việc này, thức ăn nàng ăn có nhiệt lượng càng cao, sức lực của nàng càng lớn.
Tiểu sư muội trong nguyên tác không hề có thiết lập này.
Hỏi hệ thống, hệ thống cũng không rõ, có lẽ sự xuất hiện của nàng đã tạo ra phản ứng hóa học nào đó với cơ thể này.
Để có thể dùng sức mạnh tối đa để đánh chết Tạ Tư Nguy, trước khi ra cửa Thẩm Dao Quang đã ăn hai chiếc bánh nướng lén lút giấu được ở bàn tiệc. Toàn thân nàng tràn đầy sức lực, ngay cả tảng đá bên đường cũng bị nàng nhẹ nhàng đấm một cú mà vỡ vụn thành bột.
"Thật sự muốn ra tay vào đêm nay sao?" Đại Bạch vẫn cảm thấy bất an.
Thẩm Dao Quang vén tay áo, sờ vào thanh đoản kiếm được mài sắc trong tay áo: "Tạ Tư Nguy phải chết."