BỊ ĐẠI MỸ NHÂN NAM PHỤ CHÚ Ý LÀM SAO BÂY GIỜ

Chương 10: Tạ Tư Nguy, ngươi lại không chịu làm người rồi!

Avatar Hoa Tím Biếc
3,329 Chữ


Trong một thế giới yêu ma quỷ quái hoành hành, chỉ cần một ý niệm sai lầm là có thể mất mạng, Tiêu Thiên Quyền vô cùng thương tiểu sư muội của mình nên cố tình vẽ cho nàng một lá bùa hộ mệnh, dặn nàng phải mang theo bên người.

Lá bùa hộ mệnh này đã được nguyên chủ đeo suốt bốn năm, cũng là bốn năm được nó bảo hộ.

Thẩm Dao Quang sờ lên lá bùa hộ mệnh bên hông, trong lòng mới hơi yên tâm.

Sương mù ngày càng dày đặc, đến nỗi con đường dưới chân cũng chẳng còn nhìn rõ. Nàng lấy từ trong túi gấm ra một cái đèn cung cầm trên tay.

Cái túi gấm này tên là túi Càn Khôn, là một món bảo vật hiếm có, bên ngoài chỉ lớn bằng bàn tay nhưng bên trong lại có thể chứa được cả một căn phòng. Nó là lễ vật cập kê mà Tiêu Thiên Quyền từng mua ở Dị Bảo Các tặng cho nguyên chủ vào năm nàng làm lễ trưởng thành.

Ánh đèn lồng màu cam quấn lấy làn sương dày, trông như quỷ lửa lập lòe trên nấm mộ hoang. Đại Bạch run lẩy bẩy nói: “Ta đi không nổi nữa rồi, cứ quanh quẩn chỗ này mãi, mệt chết mất thôi.”

“Để ta thử xem bùa của Cẩu Tử có tác dụng không?”

Không chỉ có lá bùa hộ mệnh kia, trước khi đến Tạ phủ, Tiêu Thiên Quyền còn vẽ cho nàng cả đống bùa, hơn nửa số đó đều bị nhét lên người nguyên chủ.

Nàng không kế thừa ký ức của nguyên chủ mà dù có kế thừa thì cũng chẳng giúp ích gì. Suốt những năm ở núi Tinh Thần, nguyên chủ chỉ lo thầm thương Tiêu Thiên Quyền, chẳng chịu học kỹ năng bắt yêu. Mỗi lần theo hắn ta ra ngoài làm nhiệm vụ đều là làm màu cho có.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sự tồn tại của nguyên chủ trong truyện là vô nghĩa.

Làm công cụ hỗ trợ của nam chính, nguyên chủ chẳng khác nào NPC trong thế giới trò chơi, đóng vai trò chỉ dẫn không thể thiếu. Mỗi lần nam chính thăng cấp, đánh quái, vượt phó bản, đều ít nhiều nhờ có nguyên chủ thúc đẩy.

Thẩm Dao Quang lôi ra một xấp bùa, chọn được lá có tên bùa dẫn đường, kẹp giữa hai ngón tay rồi khẽ run lên: “Chính là nó.”

Thật kỳ lạ, bùa dẫn đường sau khi được đốt cháy thì lập tức bốc lên ngọn lửa đỏ ánh vàng, ngọn lửa nhảy múa giữa không trung, đi đến đâu trong làn sương mù dày đặc lại “xèo” một tiếng hóa thành hơi nước tan biến đến đó.

Khi chướng ngại vật mang tên màn sương tan đi, Thẩm Dao Quang mới nhận ra mình và Đại Bạch đã sớm ra khỏi khu rừng, cỗ xe ngựa đang đỗ cách họ chỉ ba thước.

Người đánh xe chẳng biết đã biến đi đâu, chỉ còn cái đèn lồng treo trước xe tỏa ra thứ ánh sáng xanh trắng mờ mịt, lạnh lẽo đến mức khiến người ta nhìn thôi cũng không thoải mái.

Đại Bạch vỗ cánh nhảy lên xe, vén rèm xe lên: “Trong xe cũng không có ai! Lạ thật, chúng ta đi lâu như vậy rồi, đáng lẽ họ phải đi tìm mới đúng, sao dọc đường lại chẳng thấy họ đâu cả?”

Trong xe tĩnh lặng, không phải kiểu yên tĩnh bình thường mà là thứ tĩnh mịch không vương chút hơi người.

Đại nghiệp của Tạ gia hiển hách, nên dù bề ngoài cỗ xe trông có vẻ bình thường nhưng bên trong được bố trí rất xa hoa. Không chủ trải thảm lông mềm mịn, họ còn dùng vàng, ngọc bích và trân châu để trang trí. Giữa xe đặt một cái bàn gỗ tử đàn, bên trên bày sẵn cờ, ấm trà, chén trà và các loại bánh ngọt, dùng để giết thời gian. Khoang xe vốn đủ rộng để hai người ngồi song song thoải mái, giờ đây chẳng hiểu vì sao lại trở nên chật hẹp tối tăm, giống như một cỗ quan tài kín bưng không có lấy một khe hở.

Lá bùa màu vàng trên đầu ngón tay của Thẩm Dao Quang bùng cháy ngọn lửa sáng chói, chiếu sáng một đôi mắt trông giống như hạt đậu trắng đen lớn.

Xe ngựa bỗng rung lắc dữ dội rồi chạy về phía trước. Thẩm Dao Quang và Đại Bạch đều không kịp đề phòng nên va mạnh vào nhau. Ngọn lửa trên bùa dập tắt, chỉ còn làn khói mờ nhạt lượn lờ bay lên không trung.

Đại Bạch nói: “Có bẫy, Tiểu Thất, mau nhảy khỏi xe.”

Thẩm Dao Quang làm động tác im lặng, phản ứng vô cùng bình tĩnh: “Để ta xem họ đang giở trò gì.”

Trên càng xe chẳng có ai, vậy mà cỗ xe vẫn đều đặn lăn bánh về phía trước, như thể có người vô hình đang đánh xe. Rèm xe bị gió đêm cuốn tung, phần phật bay lên giữa nền trời đen như mực, hai bên là bóng cây lướt nhanh về đằng sau.

Chừng một khắc sau, xe ngựa chậm rãi dừng trước một tòa phủ đệ nguy nga tráng lệ.

Cánh cổng lớn mở hai bên, một hàng thiếu nữ đang cầm đèn lồng từ phía trái và phải bước ra. Tất cả đều mặc váy lụa trắng, gương mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn.

“Cho mời khách xuống xe.” Các thiếu nữ đồng thanh nói.

Thẩm Dao Quang ló nửa người ra ngoài.

Cây cối um tùm trong đêm tối đổ bóng như những bóng ma đang giương nanh múa vuốt. Giữa chốn hoang vu lại sừng sững một tòa nhà nguy nga tráng lệ không phù hợp, đột nhiên lại thấy quỷ dị.

Thẩm Dao Quang lấy lại bình tĩnh rồi nhảy xuống xe, Đại Bạch cũng theo sau.

Một người một ngỗng bị vây quanh đưa thẳng vào trong đại trạch.

Chủ nhân của tòa nhà là một nhân vật quyền quý, lúc này đang mở tiệc lớn. Từng cái đèn lồng màu cam tỏa sáng giữa bóng đêm, trong sân chia thành hai hàng, bên trên chất đầy hoa quả và rượu ngon.

Khách dự tiệc có cả nam lẫn nữ, cao thấp mập ốm không giống nhau, đều khoác lụa là gấm vóc, nhìn thôi đã biết không phải phú thì cũng quý.

Khi Thẩm Dao Quang vừa bước vào, mọi người đang uống rượu vui vẻ đột nhiên im bặt, mà đồng loạt nhìn sang nàng.

“Sao lại là một người mù.” Có người khẽ thì thầm, tiếng cười truyền vào tai Thẩm Dao Quang.

Từ đại sảnh bước ra một nam nhân mặc hoa phục, dáng dấp giống quản gia: “Ta còn tưởng có chuyện gì, hoá ra là khách mới đến. Nhưng sao lại dẫn theo cả một con ngỗng béo thế này, người đâu, bắt lại mang vào bếp, hầm canh dâng cho Chủ thượng.”

Hai chân của Đại Bạch mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất: “Ngươi mới béo, cả nhà ngươi đều béo.”

“Tiếng kêu của con ngỗng này vang dội đấy.” Quản gia bật cười.

Thẩm Dao Quang bước lên một bước, chắn trước người Đại Bạch: “Xin lỗi, đây là linh sủng của ta. Đến gấp quá, chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho gia chủ.”

Quản gia nhíu mày nhưng không nói gì thêm, chỉ vươn tay làm động tác mời cho Thẩm Dao Quang bước vào.

Bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng rực, bàn ghế cũng được bài trí giống vậy, xếp thành hai hàng trái và phải, khách khứa ăn mặc còn xa hoa tao nhã hơn cả tiền viện. Trên ghế chủ tọa có một nam nhân ung dung quý phái đang dựa vào ngai vàng, chống cằm nhìn về một hướng.

Nơi đó có hai người, Là Tiêu Thiên Quyền và Tạ Tư Nguy đang mất tích.

Tiêu Thiên Quyền đang múa kiếm, còn Tạ Tư Nguy đang biểu diễn rối. Ánh mắt hai người họ đều dại ra, mặt không có chút biểu cảm nào.

“Ơ, Tạ Tư Nguy còn biết diễn rối cơ đấy.” Đại Bạch kêu lên một tiếng quái lạ.

Mười ngón tay như ngọc như trúc, linh hoạt điều khiển những sợi tơ mảnh, dẫn dắt con rối thực hiện đủ loại động tác khéo léo, khiến cả sảnh đường say mê dõi theo, nín thở tập trung.

Trong cốt truyện gốc chỉ viết rằng Tạ Tư Nguy là một Công tử nho nhã, tinh thông cầm kỳ thi họa, không ngờ hắn còn biết chơi trò như vậy.

“Chủ thượng, khách đã đến rồi.”

“Tiểu Thất, ta biết ở đây là nơi nào.”

Giọng của quản gia và Đại Bạch vang lên cùng lúc, một tiếng bên tai, một tiếng trong đầu.

“Ta cũng biết rồi.” Thẩm Dao Quang và Đại Bạch đồng thanh nói: “Mộ Trấn Nam vương.”

Trấn Nam vương là một BOSS nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn trong truyện, chỉ xuất hiện xen kẽ trong một phó bản, tổng cộng chỉ có ba nghìn chữ, chẳng để lại chút ấn tượng sâu sắc nào cho Thẩm Dao Quang.

Trấn Nam vương khi còn sống từng là một dị tính vương thống lĩnh một phương. Đến lúc vương triều suy tàn, thiên hạ đại loạn, người bên ngoài chém giết tranh giành làm Hoàng đế thì hắn ta lại chẳng màng vinh hoa phú quý trước mắt. Trái lại hắn ta chiêu mộ phương sĩ ở khắp nơi, thực hiện giấc mộng trường sinh.

Vì muốn được thăng tiên sau khi chết, hắn ta tốn biết bao công sức, vơ vét mồ hôi của bách tính để xây nên một lăng mộ nguy nga như Thiên Cung. Những phương sĩ được hắn ta chiêu mộ cũng đều bị giam lại trong đó, ngày đêm nghiên cứu thuốc trường sinh, rảnh rỗi thì hắn ta lại nuốt vài viên kim đan.

Thuốc uống quá nhiều, kết quả là chết sớm, nhưng trước khi chết, hắn ta phát điên, chôn sống toàn bộ thợ xây lăng cùng hơn trăm thê thiếp trong nhà. Dẫn đến âm khí trong mộ lan tràn, vậy mà khiến hắn ta hấp thu đủ oán khí, thật sự hóa thành quỷ, đạt được một kiểu trường sinh khác.

“Là một mỹ nhân nha.” Trấn Nam vương ngồi trên ngai khi nhìn thấy Thẩm Dao Quang, ánh mắt lập tức sáng lên: “Khách từ phương xa đến, mời mỹ nhân ngồi xuống.”

“Vậy ta không khách sáo.” Thẩm Dao Quang tìm một vị trí sáng sủa rồi ngồi xuống.

“Đôi mắt của mỹ nhân bị sao vậy?”

“Đèn đuốc của Vương gia sáng rực, mắt ta chịu không nổi ánh sáng mạnh như vậy.”

“Vậy thì tắt hết đèn đi là được.”

“Không cần chỉ vì ta mà làm mất hứng của mọi người.” Thẩm Dao Quang vội xua tay.

“Đám khách kia đều là yêu quái trong núi, tu vi không cao, nhưng thắng ở số lượng nhiều, Tiểu Thất, phải cẩn thận đối phó.” Đại Bạch lo lắng nói.

“Vương gia, hai vị này là ai vậy?” Thẩm Dao Quang chỉ vào Tiêu Thiên Quyền và Tạ Tư Nguy hỏi.

Vị quản gia nho nhã thay mặt Trấn Nam vương đáp: “Hai vị này cũng là khách từ phương xa tới, đang dâng nghệ mừng sinh thần cho Chủ thượng nhà ta.”

Lúc này kiếm vũ của Tiêu Thiên Quyền đã gần đến hồi kết. Thân hình hắn ta nhẹ như hạc, ánh kiếm rơi xuống, chiếu sáng cả đại sảnh. Có người còn lộ ra vẻ si mê trên mặt, cũng có người sinh ra cảm giác sợ hãi.

Thanh niên vốn xem việc bắt yêu là sứ mệnh cả đời, bây giờ lại cầm kiếm trừ yêu để mua vui cho một đám yêu quái này, đợi hắn ta tỉnh táo lại thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây.

Thẩm Dao Quang cố nén cười.

Tiêu Thiên Quyền tra kiếm vào vỏ, lui sang một bên. Bên kia, tiết mục múa rối của Tạ Tư Nguy cũng đến hồi cao trào, đám yêu ma quỷ quái phấn khích, nhao nhao vỗ tay.

“Còn không mau dâng rượu cho mỹ nhân.” Trấn Nam vương phất tay.

“Ta muốn hắn ta dâng.” Tỳ nữ còn chưa động, Thẩm Dao Quang giơ tay chỉ về phía Tiêu Thiên Quyền: “Được chứ?”

“Mỹ nhân đã mở miệng, đương nhiên có thể rồi. Còn không mau mang rượu cho mỹ nhân.”

Tiêu Thiên Quyền tay trái giữ lấy ống tay áo rộng đang rủ xuống, tay phải nhấc vò rượu, rót dòng rượu trong veo vào chén rồi cung kính dâng đến trước mặt Thẩm Dao Quang.

“Tiểu Thất, mau nín thở, đừng có hít mùi rượu này. Rượu này được nấu bằng âm khí của người chết và hoa Bỉ Ngạn mọc trong mộ, chỉ cần ngửi thôi cũng sẽ sinh ảo giác. Cẩu Tử và Tạ Tư Nguy chắc chắn là vì thế mà trúng bẫy đó.” Đại Bạch lo lắng nói, may mà lời nó nói người khác nghe được chính là vài tiếng ngỗng kêu vang dội.

Thẩm Dao Quang nín thở, lặng lẽ tránh xa chén rượu kia. Ánh mắt nàng đảo qua bàn tiệc rồi giả vờ than thở: “Tiếc là rượu ngon như thế này, lại chẳng có lấy một món nhắm nào.”

Trấn Nam vương cảm thấy hứng thú, hỏi: “Vậy những món này có gì không hợp ý mỹ nhân?”

“Đều là mấy món tầm thường, sao có thể xứng với rượu ngon của Vương gia. Không sao, ta mang theo đồ ngon hơn.” Thẩm Dao Quang đưa tay vào túi Càn Khôn, lôi ra một quả sầu riêng to tướng.

“Ðây là thứ gì vậy?” Trấn Nam vương đứng lên.

“Đây là vật của thần tiền, chỉ sinh trưởng ở động thiên, người có duyên mới có thể hái được, ăn được.”

Sầu riêng ở thế giới này là thứ hiếm lạ, từng được Tiêu Thiên Quyền mang về trong một chuyến ra khơi. Hắn ta luôn cưng chiều tiểu sư muội của mình nên gặp thứ gì kỳ lại thì đều mang về cho nàng.

Thứ này có mùi kinh khủng đến mức ai cũng tránh xa như gặp rắn độc, nhưng Tiêu Thiên Quyền lại thấy thú vị, không ngại đường xa ngàn dặm chỉ để cho nàng mở mang kiến thức.

Tiểu sư muội đã thầm yêu hắn ta từ khi còn nhỏ, đừng nói là mang về sầu riêng, dù Tiêu Thiên Quyền có mang về một quả bom thì nàng cũng sẽ nâng niu như báu vật.

Thẩm Dao Quang đặt quả sầu riêng lên bàn, nói với Tiêu Thiên Quyền: “Tách nó ra.”

Trấn Nam vương gật đầu.

Tiêu Thiên Quyền nhận được mệnh lệnh, tay vung kiếm xuống, quả sầu riêng lập tức bị tách làm hai nửa. Ngay sau đó, một mùi hôi gay mũi khó tả đã bùng nổ.

Đám yêu quái lại gần hóng chuyện đều bịt mũi tản ra như chim thú, trong ánh mắt nhìn Thẩm Dao Quang có chút không tin. Đến cả Trấn Nam vương cũng vô thức che mũi, ngạc nhiên thốt: “Quả nhiên vật này không tầm thường.”

Đến khi Thẩm Dao Quang cầm miếng sầu riêng lên, há miệng ăn từng miếng lớn, đám yêu quái xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Chưa đầy hai phút, cả quả sầu riêng đã chui hết vào bụng nàng. Thẩm Dao Quang chợt cảm giác tứ chi tràn đầy sức mạnh, dẫn đầu lật đổ bàn tiệc trước mặt rồi vung nắm đấm vào con yêu quái gần mình nhất.

Con yêu kia vỡ tung thành làn khói đen.

Những yêu vật khác lập tức phản ứng, như đàn thú dữ lao đến đánh Thẩm Dao Quang, cảnh tượng trong thoáng chốc chẳng khác gì phim hành động bom tấn. Đám yêu quái ăn mặc chỉnh tề nhảy dựng lên, da người trên người chúng rách toạc từng mảnh, để lộ bản thể ghê rợn của mình. kẻ thì há cái miệng lớn đầy máu, kẻ thì thịt máu be bét lộ ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, lớp da người của nam nữ già trẻ chất đống trên mặt đất.

Yêu quái rất khó để hóa hình, chỉ những đại yêu cấp cao mới có thể biến thành hình người. Còn những yêu vật không thể hóa hình, nếu muốn trà trộn giữa loài người, chỉ có cách lột da người rồi khoác lên người mình.

Nhiều da người như vậy, biết bao nhiêu người vô tội đã chết thảm dưới tay chúng. Thẩm Dao Quang kinh hãi, một chân đá đổ lò than, vạt váy hồng bay phấp phới trong ngọn lửa.

Nàng dùng cả hai nắm đấm, ra đòn không chút nương tay. Không ít yêu quái hóa thành tro bụi dưới nấm đấm của nàng.

Nhưng yêu quái quá nhiều. Từ đại sảnh đến tiền viện, vô số yêu quái lao tới phía nàng, đại sảnh từng lộng lẫy đã dần mất đi thuật ngụy trang, biến thành một ngôi mộ phụ kín bụi bặm và xương người nằm rải rác.

Những ngọn nến trong phòng đã tàn gần hơn phân nửa, chỉ còn lại một cây đơn độc, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, hắt lên đôi môi đang mím chặt của thiếu nữ.

Đại Bạch sợ tới mức trốn dưới một cái bàn, kêu cạp cạp: “Tiểu Thất, bùa, bùa của Cẩu Tử.”

Thẩm Dao Quang khẽ nhón mũi chân rồi đáp xuống bậc đá. Hai tay áo nàng tung lên, những lá bùa giấu trong ống tay lập tức bốc cháy, bay ra ngoài như mưa hoa rực lửa.

Đám yêu quái liên tiếp gào thét thảm thiết “a a a”. Dưới sự thiêu đốt của bùa lửa, hóa thành tro bụi.

Phía sau bỗng vang lên luồng gió khẽ lay động. Thẩm Dao Quang lập tức cảnh giác mà rút thanh đoản kiếm đeo ở bên hông ra rồi dứt khoát đâm. Con yêu quái kia định đánh lén đánh lén nàng mà mới vung móng vuốt được một nửa, đã bị kiếm chặt đứt.

Máu tươi bắn lên mặt Thẩm Dao Quang, gương mặt dịu dàng xinh đẹp trở nên sắc bén chưa từng có.

Kế tiếp, mỗi khi Thẩm Dao Quang giết được một con yêu quái, nàng lại âm thầm đếm trong lòng.

Từ con đầu tiên cho đến bây giờ, đã có không dưới hai trăm con chết dưới tay nàng. Hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ hai, hai trăm lẻ ba...

Năng lượng của thức ăn có hạn nên thể lực của Thẩm Dao Quang đã cạn kiệt. Trong cơn choáng váng, nàng dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tại sao lại có nhiều yêu quái đến thế?

Lúc mới vào nàng đã quan sát kỹ, dù có nhiều yêu quái đến đâu, tổng cộng cũng không thể vượt quá một trăm con.

Vậy mà đám yêu quái trước mắt này như cuồn cuộn không dứt, vừa giết một nhóm thì lại có nhóm khác thay thế.

Thẩm Dao Quang lại lần nữa lấy ra một xấp bùa.

Đây là mấy lá bùa cuối cùng. Những lá bùa bay lên không trung, bùng lên một ngọn lửa, chiếu sáng toàn bộ ngôi mộ tối như ban ngày.

Cũng chiếu ra bóng người đang ngồi trên ngai vàng.

Tạ Tư Nguy!

Đôi đồng tử của Thẩm Dao Quang ẩn sau tấm lụa trắng chợt co rút lại.

9 lượt thích

Bình Luận