Sau khi con người chết đi, hồn phách lẽ ra phải tan biến, quy về cát bụi, nhưng không ít kẻ vẫn còn nguyện vọng chưa dứt, hoặc là luyến tiếc, hoặc là có oan, hoặc là mang hận... Oán niệm không tan, hóa thân thành quỷ, gieo họa cho thế gian.
Đa số chúng ký ức hỗn loạn, không phân biệt được thật giả, ví như con thủy quỷ trước mắt này, quanh năm bị giam cầm trong biệt phủ rộng lớn, chỉ nhớ rằng chủ nhân của biệt phủ này đã hãm hại nàng ta.
Tiếng hét của Thẩm Dao Quang đã thành công dẫn họa sang người khác, thu hút sự chú ý của tà ma về phía Tạ Tư Nguy.
Tà ma mang đầy oán hận, lao thẳng về phía Tạ Tư Nguy.
Tạ Tư Nguy liếc nhìn Thẩm Dao Quang một cái đầy ẩn ý.
Với bản lĩnh của Tạ Tư Nguy, con thủy quỷ này không thể làm hắn mảy may tổn thương, nhưng trước mặt Tiêu Thiên Quyền, hắn vẫn chưa thể để lộ thực lực của mình, bèn tùy tiện vung kiếm vài nhát.
Hai tiếng “leng keng” vang lên, trường kiếm gãy thành nhiều đoạn, hắn giả vờ không địch lại bị đánh bay ra ngoài.
Hướng hắn ngã xuống chính là nơi Thẩm Dao Quang đang ngồi xổm.
Nửa miếng ngọc bội màu xanh lục rớt ra từ người hắn, lướt qua mắt Thẩm Dao Quang.
“Miếng ngọc bội kia sao nhìn quen thế nhỉ?” Thẩm Dao Quang cấp tốc gọi Đại Bạch trong đầu.
“Không lẽ là miếng ngọc bội mà Tạ Tư Nguy dùng để nhận tổ quy tông?” Đại Bạch đáp.
“Chính nó rồi, không thể để Cẩu Tử nhìn thấy, mau đá nó cho ta.”
“Chờ đó!” Đại Bạch nhảy lên.
Mái tóc dài bị chặt đứt của nữ quỷ đang cuộn mình trên đất, Đại Bạch vừa bước một bước đã bị vấp ngã trông như một viên chè trôi nước trắng trẻo mập mạp lăn xuống bậc đá.
“Tiểu Thất, ta đã cố hết sức rồi.” Đại Bạch vừa lăn vừa kêu thảm thiết, mấy cọng lông ngỗng bay tứ tung.
Chết tiệt, cái hệ thống vô dụng này, giữ ngươi lại để làm gì chứ.
Thẩm Dao Quang đành chịu số phận nhảy xuống, nàng ngồi phịch lên miếng ngọc bội, tay luồn vào váy không ai hay biết nàng đang nắm chặt nó trong tay.
Trong nguyên tác, chính vì nửa miếng ngọc bội này mà Tạ Tư Nguy đã thành công trà trộn vào phái Tinh Thần.
Đáng ghét, nàng lại đói rồi. Nếu không, nàng nhất định đã bóp nát miếng ngọc bội này bằng tay không.
“Tiểu Thất, mau tránh ra!” Thân thể Tiêu Thiên Quyền bị mái tóc dài như sóng biển cuốn lấy, thấy nữ quỷ đã lướt đến phía sau Thẩm Dao Quang, hắn ta lo lắng hét lớn một tiếng.
Thẩm Dao Quang rút đoản kiếm giấu trong tay áo, đâm về phía đôi mắt nữ quỷ.
Mái tóc dài cuộn sóng như mực tàu cuồn cuộn kéo đến, nửa người Thẩm Dao Quang bị mắc kẹt trong sợi tóc đang nhúc nhích. Nàng khó khăn vật lộn, đột nhiên một bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào một trận mưa như trút nước.
“Ào ào, ào ào” xung quanh không còn thấy bóng dáng Tiêu Thiên Quyền và Tạ Tư Nguy, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đập vào vạn vật.
Bầu trời đen kịt đổ ngược xuống, chiếc đèn lồng dưới mái hiên bao phủ trong hơi nước, soi rõ mấy bóng người lờ mờ thảm thương.
“Nói, nghiệt chủng trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai!” Một tiếng quát lạnh lùng lọt vào tai.
Nghiệt chủng gì cơ?
Thẩm Dao Quang còn chưa kịp phản ứng, một cây gậy gỗ nặng nề đánh vào bụng nàng. Thân thể nàng lảo đảo, mồ hôi túa ra trên trán ngay lập tức bị nước mưa rửa trôi.
Hai cánh tay bị bẻ ngược ra sau, ngay cả việc cúi người để giảm đau cũng không làm được. Nàng cắn đầu lưỡi, trong miệng nếm được mùi máu tanh.
“Cái @#¥&%...” Một bụng những lời chửi tục tuôn ra khỏi miệng Thẩm Dao Quang, nhưng lại biến thành tiếng rên rỉ.
Người hỏi là một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, cuộc sống sung sướng lâu ngày khiến mặt bà đầy nọng thịt, một chiếc trâm cài phỉ thúy cắm nghiêng trên mái tóc búi cao, xanh biếc như ngọn lửa lân tinh cháy trong đêm đen.
Môi Thẩm Dao Quang run rẩy, câu chửi tục tuôn ra lần nữa, một cách kỳ lạ là lời nói lại biến thành: “Là của Mục gia.”
Nàng hiểu ra rồi, đây là kịch bản giết người, mô típ thường dùng trong tiểu thuyết ngôn tình tiên hiệp đây mà.
Nàng im lặng, chờ đợi diễn biến kịch bản tự nó thúc đẩy.
Quả nhiên, sau khi phu nhân nghe thấy bốn chữ này, ngũ quan liền trở nên dữ tợn. Từng nếp nhăn trên mặt bà được phấn son trang điểm kỹ lưỡng, gặp hơi nước liền tan chảy ra, trắng bệch thảm thương, còn đáng sợ hơn cả quỷ.
“Con trai ta chết ngay đêm thành hôn là vì cái đồ sao chổi như ngươi, nghiệt chủng này làm sao có thể là của con trai ta!”
“Là của Mục gia.” Bất kể phụ nhân này có chất vấn thế nào, câu nói mà Thẩm Dao Quang thốt ra vẫn luôn là câu nói này.
Đứng cạnh phụ nhân là một nam nhân mặc áo nho, so với sự kích động của phụ nhân thì nam nhân này bình tĩnh hơn nhiều. Sức ép toát ra từ toàn thân hắn ta cho thấy hắn ta mới là kẻ thực sự ra lệnh.
“Đánh nữa đi.” Nam nhân ra lệnh.
Ta thà chửi phụ thân ngươi còn hơn.
Thẩm Dao Quang không thể chửi thành lời, chỉ có thể mắng mỏ trong lòng.
Từng gậy lại từng gậy giáng xuống bụng Thẩm Dao Quang. Khí thế quật cường không chịu khuất phục trong ý thức của nàng bị thay thế bằng một nỗi buồn không thuộc về nàng, nó cuồn cuộn mãnh liệt hơn cả nỗi đau từ những gậy gộc kia, nhấn chìm toàn bộ giác quan của Thẩm Dao Quang.
Nàng muốn phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết nhưng âm thanh đến cổ họng lại biến thành những tiếng thút thít vụn vặt.
Nước mưa đập xuống đất tạo thành những hố bùn nhỏ, máu chảy dọc theo bộ đồ trắng toát tái nhợt của Thẩm Dao Quang, màu máu loang lổ dần.
“Gia phong bất túc, lão gia, con tiện nhân này làm ra chuyện tày đình như vậy, nếu bị truyền ra ngoài sẽ làm liên lụy đến hôn sự của Nhị lang...”
Phụ nhân lải nhải không ngừng, cau mày: “Trước đây hôn sự của Nhị lang với thiên kim nhà huyện lệnh bị hủy xong, thằng bé tiêu trầm một thời gian dài. Lần này mãi mới chịu đồng ý đính hôn lần nữa, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào nữa.”
“Người đâu, quăng con tiện nhân này xuống giếng cho ta, lúc báo tang thì cứ nói đại thiếu phu nhân mắc bệnh cấp tính mà qua đời.” Nam nhân nói.
Thẩm Dao Quang bị đẩy đến bên miệng giếng. Miệng giếng đen ngòm sâu không thấy đáy, như con mãng xà ẩn mình trong đêm tối há to miệng máu, khẩn cấp muốn nuốt chửng nàng.
Vô số cánh tay thò ra, ấn cổ nàng về phía miệng giếng, nước giếng lạnh lẽo ẩm ướt dường như đã ngập đến cổ nàng.
“Không!” Thẩm Dao Quang khóc thét mở mắt ra.
“Tiểu Thất?”
Cửa sổ hé mở, ánh sáng lọt vào phác họa nên bóng hình cao ráo của Tiêu Thiên Quyền.
Tiêu Thiên Quyền đặt chén trà trong tay xuống, ngồi bên giường, giọng nói ấm áp dỗ dành: “Tiểu Thất, đừng sợ, huynh ở đây.”
Giọng nói dịu dàng dần xoa dịu nỗi sợ hãi của Thẩm Dao Quang.
“Sư huynh?” Thẩm Dao Quang trấn tĩnh lại, ánh mắt bán tín bán nghi quay sang.
Màn lụa xanh rủ xuống, lọc kỹ ánh sáng ban ngày, giữa những vệt sáng lốm đốm, một cành hoa dành dành mới nở được cài trên móc dựng.
Hoa dành dành là do Tiêu Thiên Quyền hái từ hoa viên về, trên cánh hoa vẫn còn hạt sương chưa khô.
Nguyên chủ thích nhất hương thơm của hoa dành dành. Phía trước núi Tinh Thần trồng rất nhiều cây dành dành. Mỗi tối trước khi ngủ, Tiêu Thiên Quyền đều hái vài cành hoa dành dành mới nở, đặt ở đầu giường để hương thơm dịu dàng bầu bạn cùng nàng đi vào giấc mộng.
“Sao muội lại ở đây?” Thẩm Dao Quang xoa xoa trán.
“Muội không nhớ sao?”
“Muội hình như gặp một ác mộng.” Thẩm Dao Quang hít sâu một hơi hương thơm thanh thoát của hoa dành dành, mùi máu tanh ám ảnh trong mơ cuối cùng cũng bị hương thơm này làm phai nhạt đi ít nhiều. Chỉ có cái giếng sâu hun hút kia như một con mắt quỷ đến từ địa ngục, âm u rình rập trong tâm trí nàng.
“Mơ thấy gì?” Bàn tay lớn của Tiêu Thiên Quyền xoa xoa mái tóc rối bù của nàng.
“Muội mơ thấy...” Thẩm Dao Quang vừa định mở lời, chợt nhớ ra một chuyện, nàng giật mình: “Chuyện đó nói sau, hiện tại có một chuyện vô cùng cấp bách, sư huynh, chúng ta mau rời khỏi Tạ gia thôi. Mau, thu dọn đồ đạc, ngay bây giờ, không thể chần chừ một khắc nào.”
“Vì sao?”
“Tạ công tử hắn không ổn, hắn không phải là người tốt, hắn...” Thẩm Dao Quang nuốt nước bọt, ánh mắt vô tình lướt qua vai Tiêu Thiên Quyền, đồng tử co rút mạnh.
Ngoài cửa sổ treo ngược một khuôn mặt trắng bệch. Ngũ quan bình thường nhưng vì bị kinh hãi nên lộ ra vẻ hoảng sợ. Đôi mắt đục ngầu vốn luôn muốn dán chặt vào người khác, giờ nhuộm đầy máu đỏ tươi, tròng trắng mắt lật ngược lên một cách kinh hoàng, hai vệt máu uốn lượn chảy dài từ khóe mắt.
Đó là nam nhân không biết tên là Trương Bình hay Lý Bình.
Tim Thẩm Dao Quang đập nhanh hơn, tiếng hét chói tai suýt thốt ra khỏi miệng bị nàng cố nuốt ngược vào cổ họng.
Tiêu Thiên Quyền cảm nhận được, quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng.
Thẩm Dao Quang ôm lấy má hắn ta, dùng sức xoay mặt hắn ta quay lại.
Tiêu Thiên Quyền hỏi: “Muội vừa nói Tạ công tử làm sao?”
“Không làm sao cả, muội chỉ muốn hỏi Tạ công tử còn sống không?”