Sáng 7 giờ rưỡi, Khương Tiểu Lê đúng giờ xuất hiện ở cổng trường mầm non, hôm nay đến lượt cô phụ trách kiểm tra sức khỏe buổi sáng.
Đứng gác cùng cô chính là cô giáo Lương, người phụ nữ thích buôn chuyện kia, cô ấy dạy lớp lớn và lớn hơn Tiểu Lê hai tuổi.
Cô ấy là loại người dù đêm qua có quẩy ở quán bar đến mấy giờ đi chăng nữa thì tuyệt đối ngày hôm sau cũng không đi muộn và luôn giữ lớp trang điểm tinh xảo. Cô ấy mê đồ hiệu xa xỉ, sẵn sàng bỏ một phần ba lương tháng để mua trả góp những chiếc túi đắt tiền.
Ngày hôm đó Hạ Tuân xông vào văn phòng cưỡng chế đưa Tiểu Lê đi, cô giáo Lương cực kỳ tò mò về mối quan hệ giữa họ, nắm được cơ hội liền muốn hỏi cho ra nhẽ.
“Tiểu Lê, em với anh đẹp trai đeo đồng hồ hiệu kia quen thân lắm sao?”
Cô bình tĩnh đáp: “Có quen ạ, nhưng không thân.”
“Hình như anh ta có mối quan hệ rất thân mật với hiệu trưởng, có phải đó là bạn trai mới của cô ấy không?”
“Không phải đâu.” Cô đáp dứt khoát.
“Sao em biết không phải?”
Tiểu Lê há miệng, lời còn chưa kịp nói ra thì một chiếc Ferrari xanh lam đổi màu đang dần dừng trước cổng trường mầm non, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Từ ghế lái bước xuống là một người đàn ông mặc áo hoodie mỏng màu cam có mũ, toát lên vẻ thanh xuân năng động.
“Khương Tiểu Lê...”
Hạ Tuân liếc mắt một cái đã khóa chặt Tiểu Lê còn chưa kịp tìm chỗ trốn, anh phóng khoáng đóng sập cửa xe, tiện tay ném chìa khóa xe cho anh bảo vệ đang trố mắt há hốc mồm.
Vốn quen có người chuyên đậu xe, hiển nhiên anh đã coi nơi này là câu lạc bộ sang trọng thường lui tới. Nhưng anh bảo vệ chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, lúng túng nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay.
Khương Tiểu Lê cạn lời với hành động của anh, thừa dịp bây giờ học sinh vào trường chưa nhiều, cô lấy chìa khóa từ tay bảo vệ ném trả lại cho Hạ Tuân, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực cảnh cáo: “Xe của mình thì tự mình đậu đi, đừng tùy tiện sai khiến người khác.”
Hạ Tuân sững sờ một chút, lúc này mới ý thức được mình nhầm địa điểm. Anh ngoan ngoãn trở lại xe, lấy ra từ ghế sau một bó hoa baby to đùng nhét vào lòng cô, cố ý hạ thấp giọng nói tràn đầy dịu dàng.
“Đợi tôi, đậu xe xong sẽ lên ngay.”
Khương Tiểu Lê ôm bó hoa baby to tướng với vẻ mặt ngây thơ, lại nhìn thấy ánh mắt ái muội hóng chuyện của những người xung quanh, đặc biệt là cô giáo Lương, như thể phát hiện ra bí mật động trời nào đó, cô ấy cười đến mức hoa cả mặt.
Cô lặng lẽ núp sau bó hoa, giờ phút này chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Không hiểu vì sao mà cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Cuộc đời bi thảm gà bay chó sủa, từ đây chính thức mở màn.
...
Hạ Tuân đăng ký xong ở văn phòng hiệu trưởng, cuối cùng La Uyển cũng có thể báo cáo công việc đã hoàn thành, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó còn cố ý tìm Tiểu Lê đang rảnh để dẫn anh đi làm quen với môi trường trường mầm non.
Bất đắc dĩ, Tiểu Lê chỉ có thể dẫn ai đó đang khoe khoang khắp nơi đi lòng vòng. Với trình độ chuyên môn cực cao của mình, dù không tình nguyện thì cô vẫn có thể duy trì nụ cười suốt cả chuyến đi.
“Bên kia là khu dạy học, bên này là khu trò chơi, phía Tây Nam là cung nghệ thuật, góc Đông Nam là sân vận động. Sân vận động có hồ bơi nhiệt độ ổn định, ngày thường cũng sẽ mời giáo viên chuyên nghiệp dạy bơi cho các bé.”
Hạ Tuân liếc nhìn khuôn viên trường rộng lớn không thấy cuối, cảm thán nói: “Quy mô của đất này sánh ngang với trường cấp ba quý tộc luôn đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Lê nhếch mày, hiếm khi khoe khoang: “Trường chúng ta là trường mầm non tốt nhất Miên Thành, xếp hạng nhất toàn tỉnh đấy.”
“Cái đuôi của em sắp vểnh lên trời rồi đấy.”
Anh rất muốn đưa tay véo má cô, nhưng vừa mới giơ tay lên thì mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên ngoài chạy ùa đến, anh lúng túng rút tay về, sờ sờ mũi.
“Tôi nói này, hay là em cứ gả cho tôi đi, đợi chị tôi thoái vị, vị trí hiệu trưởng sẽ là của em.”
“Tôi không cần.” Khương Tiểu Lê lạnh nhạt từ chối, ánh mắt vô cùng kiên nghị: “Tôi muốn dựa vào nỗ lực của bản thân từng bước một vươn lên.”
“Ốc sên chậm chạp mà cũng có hùng tâm tráng chí như vậy.” Anh giơ tay dùng sức ấn vào đỉnh đầu cô, vỗ nhẹ hai cái: “Thật là đáng gờm.”
Cô rầu rĩ hất tay anh ra, liếc nhìn đồng hồ điện tử: “Chúng ta về thôi, tôi không yên tâm về đám trẻ trong lớp lắm.”
“Được, lát nữa để tôi thưởng thức phong thái uy nghi của cô giáo Khương khi lên lớp nhé.”
Tiểu Lê túm chặt lấy ống tay áo của anh, nghiêm túc thông báo: “Hiệu trưởng La nói anh là giáo viên phụ trách hỗ trợ tôi lên lớp. Từ giờ trở đi anh thuộc quyền quản lý của tôi, điều anh phải làm là tuyệt đối phục tùng và không được oán trách nửa lời.”
“Nếu tôi không phục tùng thì sao?”
“Thì tôi sẽ đi mách lẻo với hiệu trưởng La, mời cô ấy đổi cho tôi một giáo viên chuyên nghiệp hơn.”
Người đàn ông nhếch miệng cười: “Em còn biết mách lẻo nữa sao?”
“Bình thường thì không, nhưng anh là ngoại lệ.”
“Thật sao?” Anh vui vẻ ra mặt, đôi mắt cáo xinh đẹp lấp lánh đào hoa: “Tôi là ngoại lệ của em à?”
Lời này chợt nghe có chút kỳ lạ, nhưng Tiểu Lê vội vã đi lên lớp nên không có thời gian nói lung tung với anh. Cô cúi đầu chạy nhanh về phía khu dạy học, Hạ Tuân không chịu bỏ cuộc đuổi theo sau, không muốn bỏ qua chủ đề này.
“Em mau nói cụ thể hơn đi, tôi là ngoại lệ ở phương diện nào?”
Tiểu Lê lười để ý đến anh, còn anh thì tự mình mở ra trí tưởng tượng bay bổng, đuổi theo sau cô mà lải nhải: “Thật ra hôm đó lúc em nấu mì cho tôi, tôi đã nhìn ra rồi, trong lòng em vẫn rất quan tâm đến tôi. Tuy mì nấu nát bươm, nhưng bên trong tràn đầy tâm ý của em, tôi hiểu mà, cho nên cuối cùng tôi đến cả nước mì cũng không chừa...”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp rơi xuống đất, Tiểu Lê vừa hay cũng đi đến trước cửa phòng học, thò đầu vào nhìn, sắc mặt đại biến.
Trong phòng học hỗn loạn cả lên, một đám trẻ con vây quanh hai đứa đang đánh nhau ở giữa. Thằng nhóc béo tròn vo cưỡi lên người một cậu bé gầy yếu, tay trái tay phải liên tục vung quyền, tuy mới năm sáu tuổi nhưng động tác vung quyền cực kỳ chuyên nghiệp.
Tiểu Lê cùng cô giáo đang ở trong lớp mạnh mẽ kéo hai đứa ra, cô che chắn trước mặt cậu bé bị đánh, mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm thằng nhóc béo, lời nói ẩn chứa lửa giận: “Mậu Mậu, con đừng quậy nữa!”
Thằng nhóc béo vốn là bá chủ của khu này, ngày thường kiêu ngạo quen rồi. Đánh đến đỏ mắt, nó vẫn muốn tiếp tục, đột nhiên bị ai đó túm chặt cổ áo, nó ra sức giãy giụa không được, vung nắm đấm nhỏ hung hăng cảnh cáo: “Mau buông...”
Giây tiếp theo, nó hai mắt trợn tròn, há hốc miệng kinh hãi: “Cậu út?”
Khóe môi Hạ Tuân khẽ cong lên, nụ cười như có như không: “Ố, đây chẳng phải là tiểu bá vương nhà chúng ta sao?”
“!!!”
Vẻ mặt thằng nhóc béo không khác gì ra cửa gặp ma. Được người nhà cưng chiều từ nhỏ, nhưng duy nhất trước mặt Hạ Tuân là nó lại ngoan ngoãn như chim cút. Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tiểu ma vương trước mặt đại ma vương thì cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Hạ Tuân liếc nhìn cậu bé bị đánh, xác định chỉ là vết thương ngoài da, bình tĩnh nói với Khương Tiểu Lê: “Em cứ xử lý vết thương cho bé trước, tôi đưa thằng nhóc này ra ngoài dạy dỗ một chút.”
Nghe thấy hai chữ “dạy dỗ”, La Mậu Mậu lập tức nhận thua, giây trước còn là thằng bé siêu anh hùng, giây sau đã bắt đầu kêu trời khóc đất.
“Cô Khương, con sai rồi, sau này con không dám nữa, xin cô hãy cứu con!”
Hạ Tuân mặt không cảm xúc nắm cổ áo Mậu Mậu lôi ra khỏi phòng học, vừa đi vừa buông lời hăm dọa.
“Hôm nay dù có là thần tiên thì cũng không cứu được mày đâu, cậu nói rồi đấy!”
Đứng gác cùng cô chính là cô giáo Lương, người phụ nữ thích buôn chuyện kia, cô ấy dạy lớp lớn và lớn hơn Tiểu Lê hai tuổi.
Cô ấy là loại người dù đêm qua có quẩy ở quán bar đến mấy giờ đi chăng nữa thì tuyệt đối ngày hôm sau cũng không đi muộn và luôn giữ lớp trang điểm tinh xảo. Cô ấy mê đồ hiệu xa xỉ, sẵn sàng bỏ một phần ba lương tháng để mua trả góp những chiếc túi đắt tiền.
Ngày hôm đó Hạ Tuân xông vào văn phòng cưỡng chế đưa Tiểu Lê đi, cô giáo Lương cực kỳ tò mò về mối quan hệ giữa họ, nắm được cơ hội liền muốn hỏi cho ra nhẽ.
“Tiểu Lê, em với anh đẹp trai đeo đồng hồ hiệu kia quen thân lắm sao?”
Cô bình tĩnh đáp: “Có quen ạ, nhưng không thân.”
“Hình như anh ta có mối quan hệ rất thân mật với hiệu trưởng, có phải đó là bạn trai mới của cô ấy không?”
“Không phải đâu.” Cô đáp dứt khoát.
“Sao em biết không phải?”
Tiểu Lê há miệng, lời còn chưa kịp nói ra thì một chiếc Ferrari xanh lam đổi màu đang dần dừng trước cổng trường mầm non, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Từ ghế lái bước xuống là một người đàn ông mặc áo hoodie mỏng màu cam có mũ, toát lên vẻ thanh xuân năng động.
“Khương Tiểu Lê...”
Hạ Tuân liếc mắt một cái đã khóa chặt Tiểu Lê còn chưa kịp tìm chỗ trốn, anh phóng khoáng đóng sập cửa xe, tiện tay ném chìa khóa xe cho anh bảo vệ đang trố mắt há hốc mồm.
Vốn quen có người chuyên đậu xe, hiển nhiên anh đã coi nơi này là câu lạc bộ sang trọng thường lui tới. Nhưng anh bảo vệ chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, lúng túng nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay.
Khương Tiểu Lê cạn lời với hành động của anh, thừa dịp bây giờ học sinh vào trường chưa nhiều, cô lấy chìa khóa từ tay bảo vệ ném trả lại cho Hạ Tuân, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực cảnh cáo: “Xe của mình thì tự mình đậu đi, đừng tùy tiện sai khiến người khác.”
Hạ Tuân sững sờ một chút, lúc này mới ý thức được mình nhầm địa điểm. Anh ngoan ngoãn trở lại xe, lấy ra từ ghế sau một bó hoa baby to đùng nhét vào lòng cô, cố ý hạ thấp giọng nói tràn đầy dịu dàng.
“Đợi tôi, đậu xe xong sẽ lên ngay.”
Khương Tiểu Lê ôm bó hoa baby to tướng với vẻ mặt ngây thơ, lại nhìn thấy ánh mắt ái muội hóng chuyện của những người xung quanh, đặc biệt là cô giáo Lương, như thể phát hiện ra bí mật động trời nào đó, cô ấy cười đến mức hoa cả mặt.
Cô lặng lẽ núp sau bó hoa, giờ phút này chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Không hiểu vì sao mà cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Cuộc đời bi thảm gà bay chó sủa, từ đây chính thức mở màn.
...
Hạ Tuân đăng ký xong ở văn phòng hiệu trưởng, cuối cùng La Uyển cũng có thể báo cáo công việc đã hoàn thành, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó còn cố ý tìm Tiểu Lê đang rảnh để dẫn anh đi làm quen với môi trường trường mầm non.
Bất đắc dĩ, Tiểu Lê chỉ có thể dẫn ai đó đang khoe khoang khắp nơi đi lòng vòng. Với trình độ chuyên môn cực cao của mình, dù không tình nguyện thì cô vẫn có thể duy trì nụ cười suốt cả chuyến đi.
“Bên kia là khu dạy học, bên này là khu trò chơi, phía Tây Nam là cung nghệ thuật, góc Đông Nam là sân vận động. Sân vận động có hồ bơi nhiệt độ ổn định, ngày thường cũng sẽ mời giáo viên chuyên nghiệp dạy bơi cho các bé.”
Hạ Tuân liếc nhìn khuôn viên trường rộng lớn không thấy cuối, cảm thán nói: “Quy mô của đất này sánh ngang với trường cấp ba quý tộc luôn đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Lê nhếch mày, hiếm khi khoe khoang: “Trường chúng ta là trường mầm non tốt nhất Miên Thành, xếp hạng nhất toàn tỉnh đấy.”
“Cái đuôi của em sắp vểnh lên trời rồi đấy.”
Anh rất muốn đưa tay véo má cô, nhưng vừa mới giơ tay lên thì mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên ngoài chạy ùa đến, anh lúng túng rút tay về, sờ sờ mũi.
“Tôi nói này, hay là em cứ gả cho tôi đi, đợi chị tôi thoái vị, vị trí hiệu trưởng sẽ là của em.”
“Tôi không cần.” Khương Tiểu Lê lạnh nhạt từ chối, ánh mắt vô cùng kiên nghị: “Tôi muốn dựa vào nỗ lực của bản thân từng bước một vươn lên.”
“Ốc sên chậm chạp mà cũng có hùng tâm tráng chí như vậy.” Anh giơ tay dùng sức ấn vào đỉnh đầu cô, vỗ nhẹ hai cái: “Thật là đáng gờm.”
Cô rầu rĩ hất tay anh ra, liếc nhìn đồng hồ điện tử: “Chúng ta về thôi, tôi không yên tâm về đám trẻ trong lớp lắm.”
“Được, lát nữa để tôi thưởng thức phong thái uy nghi của cô giáo Khương khi lên lớp nhé.”
Tiểu Lê túm chặt lấy ống tay áo của anh, nghiêm túc thông báo: “Hiệu trưởng La nói anh là giáo viên phụ trách hỗ trợ tôi lên lớp. Từ giờ trở đi anh thuộc quyền quản lý của tôi, điều anh phải làm là tuyệt đối phục tùng và không được oán trách nửa lời.”
“Nếu tôi không phục tùng thì sao?”
“Thì tôi sẽ đi mách lẻo với hiệu trưởng La, mời cô ấy đổi cho tôi một giáo viên chuyên nghiệp hơn.”
Người đàn ông nhếch miệng cười: “Em còn biết mách lẻo nữa sao?”
“Bình thường thì không, nhưng anh là ngoại lệ.”
“Thật sao?” Anh vui vẻ ra mặt, đôi mắt cáo xinh đẹp lấp lánh đào hoa: “Tôi là ngoại lệ của em à?”
Lời này chợt nghe có chút kỳ lạ, nhưng Tiểu Lê vội vã đi lên lớp nên không có thời gian nói lung tung với anh. Cô cúi đầu chạy nhanh về phía khu dạy học, Hạ Tuân không chịu bỏ cuộc đuổi theo sau, không muốn bỏ qua chủ đề này.
“Em mau nói cụ thể hơn đi, tôi là ngoại lệ ở phương diện nào?”
Tiểu Lê lười để ý đến anh, còn anh thì tự mình mở ra trí tưởng tượng bay bổng, đuổi theo sau cô mà lải nhải: “Thật ra hôm đó lúc em nấu mì cho tôi, tôi đã nhìn ra rồi, trong lòng em vẫn rất quan tâm đến tôi. Tuy mì nấu nát bươm, nhưng bên trong tràn đầy tâm ý của em, tôi hiểu mà, cho nên cuối cùng tôi đến cả nước mì cũng không chừa...”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp rơi xuống đất, Tiểu Lê vừa hay cũng đi đến trước cửa phòng học, thò đầu vào nhìn, sắc mặt đại biến.
Trong phòng học hỗn loạn cả lên, một đám trẻ con vây quanh hai đứa đang đánh nhau ở giữa. Thằng nhóc béo tròn vo cưỡi lên người một cậu bé gầy yếu, tay trái tay phải liên tục vung quyền, tuy mới năm sáu tuổi nhưng động tác vung quyền cực kỳ chuyên nghiệp.
Tiểu Lê cùng cô giáo đang ở trong lớp mạnh mẽ kéo hai đứa ra, cô che chắn trước mặt cậu bé bị đánh, mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm thằng nhóc béo, lời nói ẩn chứa lửa giận: “Mậu Mậu, con đừng quậy nữa!”
Thằng nhóc béo vốn là bá chủ của khu này, ngày thường kiêu ngạo quen rồi. Đánh đến đỏ mắt, nó vẫn muốn tiếp tục, đột nhiên bị ai đó túm chặt cổ áo, nó ra sức giãy giụa không được, vung nắm đấm nhỏ hung hăng cảnh cáo: “Mau buông...”
Giây tiếp theo, nó hai mắt trợn tròn, há hốc miệng kinh hãi: “Cậu út?”
Khóe môi Hạ Tuân khẽ cong lên, nụ cười như có như không: “Ố, đây chẳng phải là tiểu bá vương nhà chúng ta sao?”
“!!!”
Vẻ mặt thằng nhóc béo không khác gì ra cửa gặp ma. Được người nhà cưng chiều từ nhỏ, nhưng duy nhất trước mặt Hạ Tuân là nó lại ngoan ngoãn như chim cút. Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tiểu ma vương trước mặt đại ma vương thì cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Hạ Tuân liếc nhìn cậu bé bị đánh, xác định chỉ là vết thương ngoài da, bình tĩnh nói với Khương Tiểu Lê: “Em cứ xử lý vết thương cho bé trước, tôi đưa thằng nhóc này ra ngoài dạy dỗ một chút.”
Nghe thấy hai chữ “dạy dỗ”, La Mậu Mậu lập tức nhận thua, giây trước còn là thằng bé siêu anh hùng, giây sau đã bắt đầu kêu trời khóc đất.
“Cô Khương, con sai rồi, sau này con không dám nữa, xin cô hãy cứu con!”
Hạ Tuân mặt không cảm xúc nắm cổ áo Mậu Mậu lôi ra khỏi phòng học, vừa đi vừa buông lời hăm dọa.
“Hôm nay dù có là thần tiên thì cũng không cứu được mày đâu, cậu nói rồi đấy!”