Vì trong nhà họ Thẩm không có ai khác cho nên khi Thẩm Anh vào bếp nấu ăn, Ý Thanh cũng chẳng tiện lang thang khắp nơi, bèn dứt khoát đi theo anh vào đó.
Thật ra là vì cô không yên tâm để một đứa trẻ vừa mới trưởng thành đứng bếp.
Hồi nhỏ, chuyện giúp đỡ cha mẹ Thẩm trong bếp Ý Thanh đã làm suốt thành quen.
Còn Thẩm Anh thì không hề lúng túng, vừa mở vòi nước đã bắt đầu rửa rau.
Chính lúc đó Ý Thanh mới để ý đến những vết sẹo chi chít trên cánh tay anh. Có cái dài, có cái chấm nhỏ, cái mới cái cũ đan xen chồng chất lên nhau, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thể nhận ra.
Cô muốn hỏi nhưng nghĩ đến chuyện hai người đã mấy năm không gặp, e là chưa thích hợp để đột ngột nói đến vấn đề riêng tư như vậy nên đành nuốt lời sắp nói ra.
Thẩm Anh bẩm sinh đã rất kém nhạy cảm với sự đau đớn, gần như mắc chứng mất cảm giác đau.
Những đứa trẻ khác chỉ cần sứt tý da thôi là đã gào khóc ầm ĩ, còn Thẩm Anh hồi bé dù có bị vật sắc cứa vào đến mức thấy cả xương thì vẫn không nhíu mày lấy một cái.
Giống như con mèo mất râu chẳng biết đường đi, hay con chim mất cánh chẳng thể bay, một đứa trẻ bị mất đi phần lớn cảm giác đau không hề là thiên phú siêu năng, mà là bị tước mất khả năng cảm nhận thế giới một cách đúng đắn.
Thẩm Anh không biết bao nhiêu độ nóng hay độ sắc bén mới có thể làm mình tổn thương. Kể cả khi bị bệnh cơ thể anh cũng không truyền nổi chút tín hiệu đau đớn nào.
Có lần, Thẩm Việt bị dao rọc giấy cứa trúng tay trong lúc làm thủ công liền khóc đến đứt ruột. Ngay sau đó, Ý Thanh lại thấy Thẩm Anh mặt không đổi sắc mà dùng chính con dao ấy rạch vào ngón tay mình.
So với đứa đang máu chảy ròng ròng thì người bị hoảng sợ lại là cô bé Ý Thanh.
Khi cô luống cuống bấm số gọi cấp cứu thì cậu bé Thẩm Anh chỉ giơ bàn tay đẫm máu ra, hỏi một cách bình thản.
“Tại sao chị lại khóc?”
Câu hỏi đó suýt trở thành bóng ma tuổi thơ của Ý Thanh.
Cô không định hỏi lại chuyện cũ nhưng có lẽ do ánh mắt cô dừng trên tay Thẩm Anh hơi lâu nên anh liền nhận ra rồi giơ tay cười nói: “Là mấy vết này à? Có cái do tập thể thao nên bị, có cái gần đây bị phỏng khi nấu ăn.”
“Tập thể thao?” Ý Thanh lập tức nắm lấy cơ hội hỏi tiếp.
“Vâng.” Thẩm Anh vẩy vẩy nước trên tay, kiên nhẫn giải thích: “Bác sĩ bảo em nên tập mấy môn liên quan đến kiểm soát cơ thể để cải thiện tình trạng bệnh tình. Em thấy thể thao khá thích hợp nên từ khi lên cấp hai đã duy trì tập luyện, hiệu quả cũng khá ổn.”
Nghe anh thoải mái nói về chuyện điều trị, Ý Thanh thấy yên tâm một nửa: “Vậy bây giờ tình hình tốt hơn hồi trước chưa?”
“Tất nhiên là không thể hoàn toàn…” Thẩm Anh ngẩng đầu, giơ hai ngón tay cách nhau một đoạn.
“Nếu cảm giác của người bình thường là mười phần…” Anh khẽ khép ngón lại.
“Thì sau rèn luyện và dùng thuốc, em cũng đã có được sáu, bảy phần rồi. Sống sinh hoạt như người bình thường không có vấn đề gì.”
Nhìn nụ cười sáng sủa không vương chút bóng tối nào trên mặt anh, Ý Thanh theo phản xạ vươn tay xoa xoa sau đầu anh: “Thế thì tốt quá rồi. Từ sau khi rời Vinh Thành, chị vẫn luôn lo lắng cho em. Bây giờ thì đã có thể thở phào rồi.”
Thẩm Anh chớp mắt, buột miệng: “Vậy tại sao chị…”
Anh mới nói được vài chữ đã khựng lại, sau đó mỉm cười đưa cho cô đĩa cà chua bi đã rửa sạch: “Chị ăn tạm đi, cơm chắc còn phải chờ thêm chút nữa.”
Anh không nói tiếp, Ý Thanh cũng không hỏi nữa mà chỉ nhận lấy đĩa trái cây, ăn một miếng.
Thẩm Anh nấu nướng rất thuần thục, chẳng để cô có cơ hội giúp một tay.
Nhìn bóng dáng anh bận rộn trong bếp, Ý Thanh chợt nhớ tới buổi phỏng vấn cách đây một hai năm, khi cô được hỏi về “tiêu chuẩn chọn bạn đời”.
Lúc ấy sự nghiệp cô đang căng như dây đàn, ngày làm đêm làm, uống cà phê thay cơm, thời gian đâu mà nghĩ đến những chuyện như yêu đương.
Nghe hỏi đến “tiêu chuẩn bạn đời”, cô buột miệng trả lời hai chữ: “Nội trợ.”
Câu trả lời khiến nữ phóng viên cười nghiêng ngả.
Sau đó nghĩ lại, Ý Thanh thấy hơi cực đoan, nên bổ sung: “Kiếm tiền tôi lo cũng được.”
Cuối buổi, nữ phóng viên còn nói đùa: “Đã có người muốn làm nội trợ thì chắc cũng sẽ có người tình nguyện làm nội trợ nam thôi.”
Từ sau lần ấy, cái danh thích đàn ông làm nội trợ đeo bám cô tới giờ, thi thoảng vẫn có người nhắc lại trêu chọc: “Đã tìm được anh chồng nội trợ chưa đó?”
Thực ra Ý Thanh chẳng sốt sắng chuyện cưới xin nhưng nếu chỉ xét riêng khoản “biết nấu ăn” thì Thẩm Anh quả là đạt chuẩn
Cô bật cười, lắc đầu xua đi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Đùa gì chứ, Thẩm Anh nhỏ hơn cô sáu tuổi, tháng trước mới tròn mười tám, làm người phải có giới hạn chứ.
***
Khi Ý Thanh đặt đũa xuống, cô vẫn còn kinh ngạc: “Em nói học nấu ăn bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa năm.” Thẩm Anh vừa thu dọn vừa nghĩ lại.
“Đây là thiên phú đấy.” Cô nghiêm túc kết luận.
Đổi là cô thì nửa năm cũng chỉ nấu được món trứng xào cà chua, mà còn có nguy cơ làm cháy.
Trình độ nấu ăn của Thẩm Anh bây giờ chẳng khác nào mấy cô giúp việc chuyên nghiệp mà cô từng thuê.
Từ khi chuyển đến Vinh Thành, giúp việc cũ không đi theo nên cô toàn gọi đồ ăn ngoài.
Ý Thanh thở dài, đáng tiếc là cô không thể thuê một sinh viên mới mười tám tuổi làm giúp việc đầu bếp.
Thẩm Anh không cho cô đụng vào việc gì, một mực ép cô ngồi yên sau đó tự tay dọn bát đĩa, bỏ vào máy rửa, rồi gom cả rác trong ngày đi xử lý.
Khi mọi thứ xong xuôi, thấy cũng đã muộn nên Ý Thanh đứng dậy đề nghị: “Để chị đi vứt rác cùng em nhé? Chị xách giúp em một túi.”
“Được.” Thẩm Anh chọn túi nhẹ nhất đưa cô: “Vậy chị cầm cái này đi.”
Trước khi ra cửa, anh liếc điện thoại, hình như vừa bấm tắt một cuộc gọi nhưng Ý Thanh không hỏi gì thêm.
Đi thang máy xuống, vừa đến tầng trệt thì bên ngoài đã vang lên tiếng cười nói ồn ào. Cô nghi hoặc quay sang: “Thẩm Anh, em nghe thấy gì không?”
“Hửm?” Anh thoáng ngơ ngác, rồi chợt hiểu ra.
“Chắc do thang máy cách âm kém, có người bật video bên ngoài đấy.”
“Giảm nhỏ tiếng một chút đi chứ…” Ý Thanh bực mình lẩm bẩm.
Hai người đã trao đổi số liên lạc từ trước nhưng ngay lúc cô sắp lên xe, Thẩm Anh như nhớ ra gì đó liền cúi xuống gõ nhẹ vào cửa sổ xe cô.
Cô hạ kính, thấy anh nháy mắt, hỏi với vẻ ngây ngô: “Trước đây chị nói vẫn ở căn nhà cũ phải không?”
“Ừm.” Ý Thanh gật đầu, nửa thật nửa đùa: “Nếu em có muốn qua chơi thì báo cho chị trước nhé.”
“Em cũng đang muốn nói chuyện này.” Anh cười, gãi gãi má.
“Trường học của em cũng ở gần đó, mà nhà cũ cũng chưa bán nên sau khi nhập học em tính dọn về bên ấy ở. Vậy là lại thành hàng xóm tầng trên tầng dưới rồi.”
“Thật sao?” Cô bật cười.
“Thế sau này chị có thể qua ăn chực được không?”
“Tất nhiên rồi.” Thẩm Anh cười tít mắt, giơ tay làm dấu OK.
“Chị lái xe cẩn thận, về đến nơi nhắn cho em một tin cái nhé.”
Khi chiếc xe của cô khuất hẳn, nụ cười trên mặt Thẩm Anh cũng biến mất.
Anh buông tay đang giơ giữa không trung xuống, quay đầu nhìn về hướng bãi đỗ xe, khẽ nhớ lại tiếng ồn trong thang máy lúc nãy, rồi bước tới đó.
Quả nhiên, hai gã thanh niên tóc nhuộm đeo đầy khuyên kim loại, đang đứng chờ anh.
Thấy Thẩm Anh, tên tóc vàng liền hớn hở đứng dậy: “Này, Thẩm Anh! Cậu làm cái quái gì mà gọi không nghe, nhắn không trả lời vậy! Bọn này đợi cậu nãy giờ! Đi, đi nhậu, có người mời, nhiều em gái xinh lắm!”
Hắn nói rồi chìa điếu thuốc ra: “Hút không?”
“Tôi bỏ rồi.” Thẩm Anh nghiêng đầu, lạnh nhạt tránh né.
“Cất đi.”
“Hả? Tôi nhớ cậu hút dữ lắm cơ mà, sao lại bỏ rồi?”
Ánh mắt Thẩm Anh lạnh lẽo quét qua, chẳng khác nào dã thú nhìn con mồi. Tên tóc vàng lập tức chùn bước, rụt cổ lại, cười gượng.
Tên tóc đỏ vội chen vào để xoa dịu: “Thôi được rồi, không hút thì thôi, bỏ thuốc là tốt. Nhưng rượu thì không bỏ chứ? Đi uống, hát karaoke đi, vui lắm!”
“Dạo này đừng đến tìm tôi.” Thẩm Anh hất tay hắn ra.
“Tôi có việc rồi.”
“Việc gì?” Tóc vàng nhăn mặt.
“Còn việc gì quan trọng hơn vui chơi nữa? Cậu có thằng nào khác ngoài tụi này rồi à?”
Thẩm Anh dừng bước, quay đầu, mặt không cảm xúc: “Mày vừa chửi ai đấy?”
“…” Tóc vàng câm nín: Tôi… có chửi ai đâu?
Thấy tình hình căng, tóc đỏ lập tức đỡ lời: “Không có, không có, hiểu lầm thôi. Cậu cứ làm việc của cậu, có gì nhắn tụi này sau.”
Thẩm Anh hừ khẽ một tiếng trong mũi, quay lưng bỏ đi. Tóc vàng thở phào, run rẩy nói: “Tưởng bị đấm rồi chứ. Mày biết cậu ta mà điên lên đánh người thì chắc tao vô viện luôn.”
Tóc đỏ vỗ mạnh vào đầu hắn: “Tự mày chuốc lấy họa.”
“Ờ thì… ai bảo nó tự nhiên lại lạnh nhạt với tao, cứ như kiểu tao phá hỏng chuyện tốt của nó ấy!” Tóc vàng cằn nhằn.
Tóc đỏ ngẫm nghĩ, khẽ nhíu mày: “Mày có ngửi thấy trên người Thẩm Anh có mùi dầu mỡ không? Kiểu như vừa nấu ăn xong ấy.”
“Hả? Thẩm Anh? Nấu ăn? Mày đang đùa tao à?”
“…” Tóc đỏ nhún vai.
“Ờ, chắc là tao nghĩ nhiều quá.”
Thật ra là vì cô không yên tâm để một đứa trẻ vừa mới trưởng thành đứng bếp.
Hồi nhỏ, chuyện giúp đỡ cha mẹ Thẩm trong bếp Ý Thanh đã làm suốt thành quen.
Còn Thẩm Anh thì không hề lúng túng, vừa mở vòi nước đã bắt đầu rửa rau.
Chính lúc đó Ý Thanh mới để ý đến những vết sẹo chi chít trên cánh tay anh. Có cái dài, có cái chấm nhỏ, cái mới cái cũ đan xen chồng chất lên nhau, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thể nhận ra.
Cô muốn hỏi nhưng nghĩ đến chuyện hai người đã mấy năm không gặp, e là chưa thích hợp để đột ngột nói đến vấn đề riêng tư như vậy nên đành nuốt lời sắp nói ra.
Thẩm Anh bẩm sinh đã rất kém nhạy cảm với sự đau đớn, gần như mắc chứng mất cảm giác đau.
Những đứa trẻ khác chỉ cần sứt tý da thôi là đã gào khóc ầm ĩ, còn Thẩm Anh hồi bé dù có bị vật sắc cứa vào đến mức thấy cả xương thì vẫn không nhíu mày lấy một cái.
Giống như con mèo mất râu chẳng biết đường đi, hay con chim mất cánh chẳng thể bay, một đứa trẻ bị mất đi phần lớn cảm giác đau không hề là thiên phú siêu năng, mà là bị tước mất khả năng cảm nhận thế giới một cách đúng đắn.
Thẩm Anh không biết bao nhiêu độ nóng hay độ sắc bén mới có thể làm mình tổn thương. Kể cả khi bị bệnh cơ thể anh cũng không truyền nổi chút tín hiệu đau đớn nào.
Có lần, Thẩm Việt bị dao rọc giấy cứa trúng tay trong lúc làm thủ công liền khóc đến đứt ruột. Ngay sau đó, Ý Thanh lại thấy Thẩm Anh mặt không đổi sắc mà dùng chính con dao ấy rạch vào ngón tay mình.
So với đứa đang máu chảy ròng ròng thì người bị hoảng sợ lại là cô bé Ý Thanh.
Khi cô luống cuống bấm số gọi cấp cứu thì cậu bé Thẩm Anh chỉ giơ bàn tay đẫm máu ra, hỏi một cách bình thản.
“Tại sao chị lại khóc?”
Câu hỏi đó suýt trở thành bóng ma tuổi thơ của Ý Thanh.
Cô không định hỏi lại chuyện cũ nhưng có lẽ do ánh mắt cô dừng trên tay Thẩm Anh hơi lâu nên anh liền nhận ra rồi giơ tay cười nói: “Là mấy vết này à? Có cái do tập thể thao nên bị, có cái gần đây bị phỏng khi nấu ăn.”
“Tập thể thao?” Ý Thanh lập tức nắm lấy cơ hội hỏi tiếp.
“Vâng.” Thẩm Anh vẩy vẩy nước trên tay, kiên nhẫn giải thích: “Bác sĩ bảo em nên tập mấy môn liên quan đến kiểm soát cơ thể để cải thiện tình trạng bệnh tình. Em thấy thể thao khá thích hợp nên từ khi lên cấp hai đã duy trì tập luyện, hiệu quả cũng khá ổn.”
Nghe anh thoải mái nói về chuyện điều trị, Ý Thanh thấy yên tâm một nửa: “Vậy bây giờ tình hình tốt hơn hồi trước chưa?”
“Tất nhiên là không thể hoàn toàn…” Thẩm Anh ngẩng đầu, giơ hai ngón tay cách nhau một đoạn.
“Nếu cảm giác của người bình thường là mười phần…” Anh khẽ khép ngón lại.
“Thì sau rèn luyện và dùng thuốc, em cũng đã có được sáu, bảy phần rồi. Sống sinh hoạt như người bình thường không có vấn đề gì.”
Nhìn nụ cười sáng sủa không vương chút bóng tối nào trên mặt anh, Ý Thanh theo phản xạ vươn tay xoa xoa sau đầu anh: “Thế thì tốt quá rồi. Từ sau khi rời Vinh Thành, chị vẫn luôn lo lắng cho em. Bây giờ thì đã có thể thở phào rồi.”
Thẩm Anh chớp mắt, buột miệng: “Vậy tại sao chị…”
Anh mới nói được vài chữ đã khựng lại, sau đó mỉm cười đưa cho cô đĩa cà chua bi đã rửa sạch: “Chị ăn tạm đi, cơm chắc còn phải chờ thêm chút nữa.”
Anh không nói tiếp, Ý Thanh cũng không hỏi nữa mà chỉ nhận lấy đĩa trái cây, ăn một miếng.
Thẩm Anh nấu nướng rất thuần thục, chẳng để cô có cơ hội giúp một tay.
Nhìn bóng dáng anh bận rộn trong bếp, Ý Thanh chợt nhớ tới buổi phỏng vấn cách đây một hai năm, khi cô được hỏi về “tiêu chuẩn chọn bạn đời”.
Lúc ấy sự nghiệp cô đang căng như dây đàn, ngày làm đêm làm, uống cà phê thay cơm, thời gian đâu mà nghĩ đến những chuyện như yêu đương.
Nghe hỏi đến “tiêu chuẩn bạn đời”, cô buột miệng trả lời hai chữ: “Nội trợ.”
Câu trả lời khiến nữ phóng viên cười nghiêng ngả.
Sau đó nghĩ lại, Ý Thanh thấy hơi cực đoan, nên bổ sung: “Kiếm tiền tôi lo cũng được.”
Cuối buổi, nữ phóng viên còn nói đùa: “Đã có người muốn làm nội trợ thì chắc cũng sẽ có người tình nguyện làm nội trợ nam thôi.”
Từ sau lần ấy, cái danh thích đàn ông làm nội trợ đeo bám cô tới giờ, thi thoảng vẫn có người nhắc lại trêu chọc: “Đã tìm được anh chồng nội trợ chưa đó?”
Thực ra Ý Thanh chẳng sốt sắng chuyện cưới xin nhưng nếu chỉ xét riêng khoản “biết nấu ăn” thì Thẩm Anh quả là đạt chuẩn
Cô bật cười, lắc đầu xua đi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Đùa gì chứ, Thẩm Anh nhỏ hơn cô sáu tuổi, tháng trước mới tròn mười tám, làm người phải có giới hạn chứ.
***
Khi Ý Thanh đặt đũa xuống, cô vẫn còn kinh ngạc: “Em nói học nấu ăn bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa năm.” Thẩm Anh vừa thu dọn vừa nghĩ lại.
“Đây là thiên phú đấy.” Cô nghiêm túc kết luận.
Đổi là cô thì nửa năm cũng chỉ nấu được món trứng xào cà chua, mà còn có nguy cơ làm cháy.
Trình độ nấu ăn của Thẩm Anh bây giờ chẳng khác nào mấy cô giúp việc chuyên nghiệp mà cô từng thuê.
Từ khi chuyển đến Vinh Thành, giúp việc cũ không đi theo nên cô toàn gọi đồ ăn ngoài.
Ý Thanh thở dài, đáng tiếc là cô không thể thuê một sinh viên mới mười tám tuổi làm giúp việc đầu bếp.
Thẩm Anh không cho cô đụng vào việc gì, một mực ép cô ngồi yên sau đó tự tay dọn bát đĩa, bỏ vào máy rửa, rồi gom cả rác trong ngày đi xử lý.
Khi mọi thứ xong xuôi, thấy cũng đã muộn nên Ý Thanh đứng dậy đề nghị: “Để chị đi vứt rác cùng em nhé? Chị xách giúp em một túi.”
“Được.” Thẩm Anh chọn túi nhẹ nhất đưa cô: “Vậy chị cầm cái này đi.”
Trước khi ra cửa, anh liếc điện thoại, hình như vừa bấm tắt một cuộc gọi nhưng Ý Thanh không hỏi gì thêm.
Đi thang máy xuống, vừa đến tầng trệt thì bên ngoài đã vang lên tiếng cười nói ồn ào. Cô nghi hoặc quay sang: “Thẩm Anh, em nghe thấy gì không?”
“Hửm?” Anh thoáng ngơ ngác, rồi chợt hiểu ra.
“Chắc do thang máy cách âm kém, có người bật video bên ngoài đấy.”
“Giảm nhỏ tiếng một chút đi chứ…” Ý Thanh bực mình lẩm bẩm.
Hai người đã trao đổi số liên lạc từ trước nhưng ngay lúc cô sắp lên xe, Thẩm Anh như nhớ ra gì đó liền cúi xuống gõ nhẹ vào cửa sổ xe cô.
Cô hạ kính, thấy anh nháy mắt, hỏi với vẻ ngây ngô: “Trước đây chị nói vẫn ở căn nhà cũ phải không?”
“Ừm.” Ý Thanh gật đầu, nửa thật nửa đùa: “Nếu em có muốn qua chơi thì báo cho chị trước nhé.”
“Em cũng đang muốn nói chuyện này.” Anh cười, gãi gãi má.
“Trường học của em cũng ở gần đó, mà nhà cũ cũng chưa bán nên sau khi nhập học em tính dọn về bên ấy ở. Vậy là lại thành hàng xóm tầng trên tầng dưới rồi.”
“Thật sao?” Cô bật cười.
“Thế sau này chị có thể qua ăn chực được không?”
“Tất nhiên rồi.” Thẩm Anh cười tít mắt, giơ tay làm dấu OK.
“Chị lái xe cẩn thận, về đến nơi nhắn cho em một tin cái nhé.”
Khi chiếc xe của cô khuất hẳn, nụ cười trên mặt Thẩm Anh cũng biến mất.
Anh buông tay đang giơ giữa không trung xuống, quay đầu nhìn về hướng bãi đỗ xe, khẽ nhớ lại tiếng ồn trong thang máy lúc nãy, rồi bước tới đó.
Quả nhiên, hai gã thanh niên tóc nhuộm đeo đầy khuyên kim loại, đang đứng chờ anh.
Thấy Thẩm Anh, tên tóc vàng liền hớn hở đứng dậy: “Này, Thẩm Anh! Cậu làm cái quái gì mà gọi không nghe, nhắn không trả lời vậy! Bọn này đợi cậu nãy giờ! Đi, đi nhậu, có người mời, nhiều em gái xinh lắm!”
Hắn nói rồi chìa điếu thuốc ra: “Hút không?”
“Tôi bỏ rồi.” Thẩm Anh nghiêng đầu, lạnh nhạt tránh né.
“Cất đi.”
“Hả? Tôi nhớ cậu hút dữ lắm cơ mà, sao lại bỏ rồi?”
Ánh mắt Thẩm Anh lạnh lẽo quét qua, chẳng khác nào dã thú nhìn con mồi. Tên tóc vàng lập tức chùn bước, rụt cổ lại, cười gượng.
Tên tóc đỏ vội chen vào để xoa dịu: “Thôi được rồi, không hút thì thôi, bỏ thuốc là tốt. Nhưng rượu thì không bỏ chứ? Đi uống, hát karaoke đi, vui lắm!”
“Dạo này đừng đến tìm tôi.” Thẩm Anh hất tay hắn ra.
“Tôi có việc rồi.”
“Việc gì?” Tóc vàng nhăn mặt.
“Còn việc gì quan trọng hơn vui chơi nữa? Cậu có thằng nào khác ngoài tụi này rồi à?”
Thẩm Anh dừng bước, quay đầu, mặt không cảm xúc: “Mày vừa chửi ai đấy?”
“…” Tóc vàng câm nín: Tôi… có chửi ai đâu?
Thấy tình hình căng, tóc đỏ lập tức đỡ lời: “Không có, không có, hiểu lầm thôi. Cậu cứ làm việc của cậu, có gì nhắn tụi này sau.”
Thẩm Anh hừ khẽ một tiếng trong mũi, quay lưng bỏ đi. Tóc vàng thở phào, run rẩy nói: “Tưởng bị đấm rồi chứ. Mày biết cậu ta mà điên lên đánh người thì chắc tao vô viện luôn.”
Tóc đỏ vỗ mạnh vào đầu hắn: “Tự mày chuốc lấy họa.”
“Ờ thì… ai bảo nó tự nhiên lại lạnh nhạt với tao, cứ như kiểu tao phá hỏng chuyện tốt của nó ấy!” Tóc vàng cằn nhằn.
Tóc đỏ ngẫm nghĩ, khẽ nhíu mày: “Mày có ngửi thấy trên người Thẩm Anh có mùi dầu mỡ không? Kiểu như vừa nấu ăn xong ấy.”
“Hả? Thẩm Anh? Nấu ăn? Mày đang đùa tao à?”
“…” Tóc đỏ nhún vai.
“Ờ, chắc là tao nghĩ nhiều quá.”