Từ lời kể của phụ nhân này thì họ đã có thể trích xuất ra được một thông tin rất quan trọng, nàng dâu cả đã chết của Mục gia gọi là Tiểu Ngư.
Sau đó, ba người tiếp tục dò hỏi khắp nơi về tin tức của Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư à, ta biết cô nương ấy. Nàng dâu của biểu ca ta từng làm việc ở Mục gia, còn từng nói chuyện với Tiểu Ngư cô nương. Sau khi xảy ra chuyện kia, bạc công cũng chưa kịp nhận đã phải chạy trốn khỏi Mục gia trong đêm, bị hoảng đến mức ốm hơn nửa tháng mới có chuyển biến tốt.”
“Nói đến Tiểu Ngư cô nương thì thật là một người có số khổ. Quê của cô nương này ở ven biển, trong nhà có một đệ đệ tên Hải Sinh, còn nhỏ mà đã biết chữ. Phụ mẫu Tiểu Ngư kiếm sống bằng nghề đánh cá, hơn nửa đời cơ cực, trong nhà khó khăn lắm mới có được một mầm non biết đọc sách, nên chỉ mong Hải Sinh học nên người rồi thi đỗ làm quan để họ còn được hưởng vài ngày an nhàn.”
“Vì gom bạc cho Hải Sinh đi học tư thục, họ đã bán Tiểu Ngư vào Mục gia. Thầy bói nói Tiểu Ngư là người có phúc khí, nên Mục gia vô cùng hài lòng với nàng dâu này, còn tính sớm rước về để sinh cho trưởng tử một tiểu tử kháu khỉnh. Ai ngờ đâu, ngay đêm tân hôn còn chưa kịp động phòng, trưởng tử Mục gia đã mất rồi. Nghe nói là bệnh cấp tính, đến khi mời đại phu tới thì người đã lạnh ngắt.”
“Lão gia và phu nhân Mục gia không thể chấp nhận được sự thật này, nghi ngờ chính Tiểu Ngư đã khắc chết trưởng tử của mình. Sau đó mắng nàng ta là sao chổi mang họa ở trước mặt một đám người hầu, rồi bắt nó quỳ giữa sân để canh linh cữu của trưởng tử.”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Dao Quang hỏi.
“Bên chúng ta có một cách nói, vào ngày thứ bảy thì linh hồn của người đã chết sẽ quay về thăm người thân. Hôm đó là ngày thứ bảy của trưởng tử Mục gia, lão gia và phu nhân Mục gia sai người nhốt Tiểu Ngư vào trong quan tài, ép nàng ta động phòng với trưởng tử. Tiểu Ngư đáng thương phải ở cùng cái xác hôi thối suốt một đêm, đến khi được thả ra thì con ngươi đã trống rỗng, chẳng còn chuyển động nữa.”
Thẩm Dao Quang hít sâu một hơi.
“Hai phu thê Mục gia vốn chẳng vừa mắt Tiểu Ngư, trong phủ hễ có việc bẩn thỉu hay nặng nhọc gì đều ném cho nàng ta làm. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Tiểu Ngư là Đại thiếu phu nhân trên danh nghĩa mà sống còn khổ hơn cả chó mèo. Mục gia nói với bên ngoài rằng Tiểu Ngư chết vì bệnh, nhưng ta thấy rõ ràng là bị họ hành hạ mà chết.”
“Đại nương có biết Tiểu Ngư cô nương được chôn ở đâu không?” Tiêu Thiên Quyền hỏi.
“Không rõ. sau khi Tiểu Ngư chết, Mục gia sai người mang một khoản bạc đến cho phụ mẫu nàng ta. Hai người đó vốn tham bạc, nữ nhi chết không rõ nguyên do cũng chẳng thèm hỏi một câu, thi thể còn chưa nhìn thấy, đã vui vẻ nhận bạc rồi đưa Hải Sinh vào thành đi học ngay trong đêm.”
Biết được yêu tà kia tên là Tiểu Ngư, lại còn biết sống ở đâu, mọi chuyện lập tức dễ xử lý hơn. Ba người Tiêu Thiên Quyền đã tìm được quê nhà của Tiểu Ngư nên lập tức lên đường chạy tới làng chài nhỏ ven biển.
Trong làng chài nhỏ toàn là người dân nghèo sống nhờ nghề đánh cá, nhà nọ sát vách nhà kia. Thanh niên trai tráng thì ra khơi hết, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ trông nom nhà cửa.
Một đường mệt mỏi vì đi lại nhiều, Thẩm Dao Quang mệt đến mức không thẳng nổi lưng, nửa người tựa vào người Tiêu Thiên Quyền.
Tiêu Thiên Quyền nói: “Tiểu Thất, muội và Tạ công tử nghỉ ngơi đi, huynh đi hỏi xem Tiểu Ngư cô nương sống ở nhà nào.”
Thẩm Dao Quang đáp: “Vậy muội ra bờ biển ngồi.”
Tiêu Thiên Quyền liếc nhìn hoàng hôn đang buông xuống ở phía chân trời, dịu dàng nói: “Thủy triều sắp lên rồi, cẩn thận một chút.” Trước khi rời đi, hắn ta còn dặn thêm một câu: “Sức khỏe của Tạ công tử không tốt, gió biển lại lạnh, muội đừng mải chơi quá lâu mà liên lụy Tạ công tử.”
“Huynh cằn nhằn mãi, nếu không đi, trời sẽ tối đó.” Thẩm Dao Quang đẩy Tiêu Thiên Quyền đi.
Tiêu Thiên Quyền bất lực bật cười rồi để lại hai người họ, một mình đi vào làng chài.
“Ngỗng, đi theo Cẩu Tử, có chuyện gì thì báo cho ta.” Câu này Thẩm Dao Quang dùng tiếng lòng để trao đổi với Đại Bạch.
Đại Bạch nói: “Ngươi tách nhân vật phản diện ra, chính là sợ hắn ta ngấm ngầm ra tay với Cẩu Tử à.”
“Tiến độ của nhân vật phản diện tăng quá nhanh, ta phải đề phòng một chút mới được.”
“Vậy Tiểu Thất, chính mình cẩn thận nhé.” Đại Bạch giang cánh, bước bằng đôi chân ngắn, vừa kêu quạc quạc vừa đuổi theo bóng lưng của Tiêu Thiên Quyền.
Tiêu Thiên Quyền vừa đi khỏi, Thẩm Dao Quang xoè hai tay ra với Tạ Tư Nguy: “Hình như ngỗng của ta chạy mất rồi, Tạ công tử, tiếp theo làm phiền ngươi dẫn đường cho ta rồi.”
“Thẩm cô nương không sợ lại bị ta lừa lần nữa sao?”
“Ta cảm thấy Tạ công tử nói đúng, lần trước chắc là ta nghe nhầm rồi. Tạ công tử đâu giống kiểu người có vấn đề về đầu óc, đi trêu chọc người khác chỉ để thỏa mãn sở thích của mình.”
Khóe môi Tạ Tư Nguy nhếch lên nhưng không nói gì.
“Ta lớn như này nhưng đây là lần đầu tiên ta tới bờ biển, Tạ công tử, đừng dẫn nhầm đường đấy.” Thẩm Dao Quang thoải mái đưa tay áo của mình ra.
Tạ Tư Nguy cầm tay áo của nàng.
Sóng biển vỗ vào đá ngầm, phát ra những tiếng “ào ào”. Gió mang theo mùi biển thổi tới trước mặt, nửa phía chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, phản chiếu xuống mặt nước, tựa như từng đám lửa lớn đang bùng cháy dưới đáy biển trông hùng vĩ vô cùng.
Tạ Tư Nguy giẫm lên cái bóng hoàng hôn đổ dài dưới đất, nhịp bước có trật tự, dắt Thẩm Dao Quang đi đến trước một vách đá.
Vách đá là do sóng và gió bào mòn suốt năm tháng mà xói mòn thành một bờ dựng đứng, cao mấy mét; nếu rơi xuống sẽ bị biển nuốt chửng, không còn để lại dấu vết nào.
Tạ Tư Nguy vừa đi vừa quay đầu lại quan sát phản ứng của Thẩm Dao Quang.
Trái tim của Thẩm Dao Quang đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng trên mặt nàng không hề lộ chút khác thường nào, vẫn giữ nguyên vẻ mặt mong chờ mà hỏi: “Sao vẫn chưa đến nữa vậy?”
“Đến rồi.” Tạ Tư Nguy buông nàng ra: “Thẩm cô nương cẩn thận, đừng để ngã xuống biển.”
Leo lên vách đá dựng đứng này mà nhìn, thì biển cả mênh mông hùng vĩ đều được thu hết vào đáy mắt. Trong lòng Thẩm Dao Quang dâng lên một cảm xúc phấn khích, nàng lần mò rồi ngồi xuống một tảng đá.
Tạ Tư Nguy ngước nhìn về phía hoàng hôn, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nốt chu sa nơi khóe mắt thấm đẫm ánh chiều tà, càng trở nên diễm lệ chói mắt.
Biển sâu vạn trượng, một khi rơi xuống, đến xương cốt cũng chẳng tìm thấy. Quả là một nơi tuyệt vời để giết người diệt khẩu.
Đương nhiên, Thẩm Dao Quang cũng nghĩ như vậy.
Đôi mắt của Thẩm Dao Quang bị bịt bằng dải lụa trắng, mồ hôi ra khiến nó dính nhớp trông rất khó chịu. Nàng đưa tay luồn vào dưới lớp lụa, xoa hai mắt.
“Bệnh mắt của Thẩm cô nương có thuốc chữa không?” Giọng Tạ Tư Nguy tan trong gió biển, bị tiếng sóng và tiếng chim hải âu át gần như không nghe rõ.
“Có, nghe nói ở Bắc Hải có một vị thần y có thể chữa khỏi mắt cho ta, sư huynh đang để dành bạc.”
“Lần trước Thẩm cô nương nói đôi mắt này là do người ta làm bị thương. Thân thủ của Tiêu công tử phi phàm, lại trân quý Thẩm cô nương như mạng sống của mình, vậy rốt cuộc là ai đã làm hại mắt của cô nương?”
Nhắc đến chuyện này, ý xấu trong bụng Thẩm Dao Quang đều không kìm nén được nữa.
“Chuyện này chẳng mấy ai biết đâu, nhưng nói cho Tạ công tử nghe cũng chẳng sao.”
“Ở núi Tinh Thần của bọn ta có một vùng cấm địa, nơi ấy phong ấn một đại yêu quái. Mà đại yêu quái này là một nữ yêu, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bà ấy thích nhất là lừa người, nam nữ đều không tha. Lừa được ai rồi thì hút cạn tu vi của họ, chiếm đoạt tài vật của họ, sau đó lại đi tìm con mồi kế tiếp.”
“Yêu quái tên Việt Hoài Thanh này gan to bằng trời, có một ngày lại dám giở trò với Chưởng môn phái Tinh Thần - cũng chính là sư phụ của ta. Nhưng sư phụ ta đâu phải hạng dễ mắc lừa, đối mặt với sức quyến rũ của bà ấy, đã giả vờ mắc mưu rồi cùng bà ấy sinh ra một đứa con. Chính nhờ vậy mới phong ấn được bà ta lại được.”
Yêu quái bị phong ấn trong cấm địa của núi Tinh Thần có mối quan hệ chằng chịt trăm mối với Tạ Tư Nguy, những lời này của Thẩm Dao Quang là cố ý nói cho hắn nghe.
Tiếc là nàng đang giả mù nên không thể thấy được biểu cảm của Tạ Tư Nguy.
Nàng toàn chọn những câu đâm trúng tim để nói, miệng lưỡi lưu loát, lý lẽ rành rọt.
“Tại sao phong ấn bà ấy nhưng lại phải sinh con với bà ấy?”
“Bởi vì bản thể của Việt Hoài Thanh khá đặc biệt. Bà ấy không dựa vào tu luyện để tăng tu vi, mà dựa vào ký sinh. Bà ấy có thể ký sinh trên bất kỳ ai, trăm nghìn năm qua đã chiếm lấy vô số thân xác, chẳng một thợ săn yêu nào là đối thủ của bà ấy. Đồng nghĩa, đứa con của bà ấy sẽ ký sinh trong thân thể của bà ấy, từ khi thụ thai đến lúc sinh ra, nó sẽ hút đi ít nhất một nửa yêu lực của bà ấy. Cũng nhờ vậy mà sư phụ của ta mới có thể phong ấn được bà ấy.”
“Việt Hoài Thanh bị phong ấn suốt mười sáu năm. Bốn năm trước, phong ấn bị một tia sét đánh trúng, trở nên lỏng lẻo, suýt nữa để bà ấy thoát ra. Khi đó, sư phụ và sư huynh sư tỷ của ta đã hợp sức phong ấn lại lần nữa, nhưng cũng vì thế mà phái Tinh Thần gần như mất sạch đệ tử. Đôi mắt của ta cũng bị thương vào chính ngày hôm ấy.”
Bàn tay Tạ Tư Nguy giấu trong tay áo chậm rãi siết lại, trường bào đen như mực tung bay trong gió, phát ra tiếng phần phật.
Khó chịu rồi chứ, ai bảo ngươi rảnh rỗi đi hỏi cho lắm vào.
Thẩm Dao Quang thích thú thưởng thức dáng vẻ cứng đờ của Tạ Tư Nguy, rồi lấy ra hai quả trứng luộc, gõ nhẹ lên tảng đá tạo thành vài vết nứt, nhanh nhẹn bóc vỏ.
Trứng luộc thì ít nhiệt lượng nhưng hai quả cộng lại chắc cũng đủ no rồi.
Nàng cầm một quả bên tay trái, một quả bên tay phải, nhét cả hai vào miệng cùng lúc, như thế có thể cắn được hai miếng trong một lần, tiết kiệm thời gian.
Chỉ là dễ bị nghẹn.
Trứng luộc là do Tiêu Thiên Quyền lấy từ phần bữa sáng còn thừa của mình, trước khi lên đường còn cố tình nhét vào túi gấm đeo bên hông Thẩm Dao Quang. Khi đó vừa khéo bị Tạ Tư Nguy nhìn thấy.
Bữa sáng là do gia chủ chuẩn bị nên đương nhiên hắn ta phải giải thích một câu với họ: “Tiểu Thất hay đói bụng, ta mang theo cho muội ấy ăn dọc đường.”
Tiêu Thiên Quyền đối với Thẩm Dao Quang chẳng có chỗ nào giống sư huynh và sư muội, rõ ràng là giống phụ thân, trên y phục của nàng chỉ cần có chút nhăn là hắn ta cũng phải vuốt phẳng cho nàng. Nhìn Thẩm Dao Quang ăn hết sạch hai quả trứng luộc, Tạ Tư Nguy nhếch môi cười thầm.
Thẩm Dao Quang lau tay rồi đứng lên: “Chắc sư huynh sắp về rồi, Tạ công tử, chúng ta đi tìm sư huynh đi.”
Tạ Tư Nguy nhìn mặt biển sâu không thấy đáy, cuối cùng vẫn nắm lấy tay áo đang rủ xuống của Thẩm Dao Quang.
Ngay khoảnh khắc hắn xoay người, Thẩm Dao Quang lộ ra sát khí, thẳng tay đẩy hắn xuống vách đá.
Ra khơi luôn đi!
Lần này nàng cố tình đến bờ biển một chuyến, chỉ để chờ đúng khoảnh khắc này.
Trong truyện có nói rằng Tạ Tư Nguy không biết bơi, lần này có thể dìm chết nhân vật phản diện rồi.
Phải tả sao cho hết cái lực đẩy đó đây?
Đó tuyệt đối không phải sức của một nữ nhân bình thường, ngay cả nam nhân trưởng thành cũng chẳng có sức lực như này. Tạ Tư Nguy giống như một con diều bị kéo đứt dây, nhanh chóng biến mất dưới vách đá.
Ngay khi Thẩm Dao Quang còn đang nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, thì phía sau bỗng có một bóng người áo chàm vụt qua. Ống tay áo no gió căng phồng, tiếng gió rít cắt qua má nàng, đuổi theo thân ảnh rơi xuống của Tạ Tư Nguy mà nhảy xuống.
Thẩm Dao Quang: ?
Nàng nhớ rõ hôm nay Tiêu Thiên Quyền mặc một bộ trường bào màu chàm.
Chưa kịp để Thẩm Dao Quang xác nhận, bóng người mặc áo chàm kia đã toàn thân ướt sũng, trong lòng còn ôm một người, cũng ướt nhẹp đang nhỏ nước.
Không phải Tạ Tư Nguy vừa bị Thẩm Dao Quang đẩy xuống biển thì còn ai vào đây nữa?
Thẩm Dao Quang mơ hồ.
Không phải chứ, Cẩu Tử à, sao ngươi lại làm thế với ta?
Sau đó, ba người tiếp tục dò hỏi khắp nơi về tin tức của Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư à, ta biết cô nương ấy. Nàng dâu của biểu ca ta từng làm việc ở Mục gia, còn từng nói chuyện với Tiểu Ngư cô nương. Sau khi xảy ra chuyện kia, bạc công cũng chưa kịp nhận đã phải chạy trốn khỏi Mục gia trong đêm, bị hoảng đến mức ốm hơn nửa tháng mới có chuyển biến tốt.”
“Nói đến Tiểu Ngư cô nương thì thật là một người có số khổ. Quê của cô nương này ở ven biển, trong nhà có một đệ đệ tên Hải Sinh, còn nhỏ mà đã biết chữ. Phụ mẫu Tiểu Ngư kiếm sống bằng nghề đánh cá, hơn nửa đời cơ cực, trong nhà khó khăn lắm mới có được một mầm non biết đọc sách, nên chỉ mong Hải Sinh học nên người rồi thi đỗ làm quan để họ còn được hưởng vài ngày an nhàn.”
“Vì gom bạc cho Hải Sinh đi học tư thục, họ đã bán Tiểu Ngư vào Mục gia. Thầy bói nói Tiểu Ngư là người có phúc khí, nên Mục gia vô cùng hài lòng với nàng dâu này, còn tính sớm rước về để sinh cho trưởng tử một tiểu tử kháu khỉnh. Ai ngờ đâu, ngay đêm tân hôn còn chưa kịp động phòng, trưởng tử Mục gia đã mất rồi. Nghe nói là bệnh cấp tính, đến khi mời đại phu tới thì người đã lạnh ngắt.”
“Lão gia và phu nhân Mục gia không thể chấp nhận được sự thật này, nghi ngờ chính Tiểu Ngư đã khắc chết trưởng tử của mình. Sau đó mắng nàng ta là sao chổi mang họa ở trước mặt một đám người hầu, rồi bắt nó quỳ giữa sân để canh linh cữu của trưởng tử.”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Dao Quang hỏi.
“Bên chúng ta có một cách nói, vào ngày thứ bảy thì linh hồn của người đã chết sẽ quay về thăm người thân. Hôm đó là ngày thứ bảy của trưởng tử Mục gia, lão gia và phu nhân Mục gia sai người nhốt Tiểu Ngư vào trong quan tài, ép nàng ta động phòng với trưởng tử. Tiểu Ngư đáng thương phải ở cùng cái xác hôi thối suốt một đêm, đến khi được thả ra thì con ngươi đã trống rỗng, chẳng còn chuyển động nữa.”
Thẩm Dao Quang hít sâu một hơi.
“Hai phu thê Mục gia vốn chẳng vừa mắt Tiểu Ngư, trong phủ hễ có việc bẩn thỉu hay nặng nhọc gì đều ném cho nàng ta làm. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Tiểu Ngư là Đại thiếu phu nhân trên danh nghĩa mà sống còn khổ hơn cả chó mèo. Mục gia nói với bên ngoài rằng Tiểu Ngư chết vì bệnh, nhưng ta thấy rõ ràng là bị họ hành hạ mà chết.”
“Đại nương có biết Tiểu Ngư cô nương được chôn ở đâu không?” Tiêu Thiên Quyền hỏi.
“Không rõ. sau khi Tiểu Ngư chết, Mục gia sai người mang một khoản bạc đến cho phụ mẫu nàng ta. Hai người đó vốn tham bạc, nữ nhi chết không rõ nguyên do cũng chẳng thèm hỏi một câu, thi thể còn chưa nhìn thấy, đã vui vẻ nhận bạc rồi đưa Hải Sinh vào thành đi học ngay trong đêm.”
Biết được yêu tà kia tên là Tiểu Ngư, lại còn biết sống ở đâu, mọi chuyện lập tức dễ xử lý hơn. Ba người Tiêu Thiên Quyền đã tìm được quê nhà của Tiểu Ngư nên lập tức lên đường chạy tới làng chài nhỏ ven biển.
Trong làng chài nhỏ toàn là người dân nghèo sống nhờ nghề đánh cá, nhà nọ sát vách nhà kia. Thanh niên trai tráng thì ra khơi hết, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ trông nom nhà cửa.
Một đường mệt mỏi vì đi lại nhiều, Thẩm Dao Quang mệt đến mức không thẳng nổi lưng, nửa người tựa vào người Tiêu Thiên Quyền.
Tiêu Thiên Quyền nói: “Tiểu Thất, muội và Tạ công tử nghỉ ngơi đi, huynh đi hỏi xem Tiểu Ngư cô nương sống ở nhà nào.”
Thẩm Dao Quang đáp: “Vậy muội ra bờ biển ngồi.”
Tiêu Thiên Quyền liếc nhìn hoàng hôn đang buông xuống ở phía chân trời, dịu dàng nói: “Thủy triều sắp lên rồi, cẩn thận một chút.” Trước khi rời đi, hắn ta còn dặn thêm một câu: “Sức khỏe của Tạ công tử không tốt, gió biển lại lạnh, muội đừng mải chơi quá lâu mà liên lụy Tạ công tử.”
“Huynh cằn nhằn mãi, nếu không đi, trời sẽ tối đó.” Thẩm Dao Quang đẩy Tiêu Thiên Quyền đi.
Tiêu Thiên Quyền bất lực bật cười rồi để lại hai người họ, một mình đi vào làng chài.
“Ngỗng, đi theo Cẩu Tử, có chuyện gì thì báo cho ta.” Câu này Thẩm Dao Quang dùng tiếng lòng để trao đổi với Đại Bạch.
Đại Bạch nói: “Ngươi tách nhân vật phản diện ra, chính là sợ hắn ta ngấm ngầm ra tay với Cẩu Tử à.”
“Tiến độ của nhân vật phản diện tăng quá nhanh, ta phải đề phòng một chút mới được.”
“Vậy Tiểu Thất, chính mình cẩn thận nhé.” Đại Bạch giang cánh, bước bằng đôi chân ngắn, vừa kêu quạc quạc vừa đuổi theo bóng lưng của Tiêu Thiên Quyền.
Tiêu Thiên Quyền vừa đi khỏi, Thẩm Dao Quang xoè hai tay ra với Tạ Tư Nguy: “Hình như ngỗng của ta chạy mất rồi, Tạ công tử, tiếp theo làm phiền ngươi dẫn đường cho ta rồi.”
“Thẩm cô nương không sợ lại bị ta lừa lần nữa sao?”
“Ta cảm thấy Tạ công tử nói đúng, lần trước chắc là ta nghe nhầm rồi. Tạ công tử đâu giống kiểu người có vấn đề về đầu óc, đi trêu chọc người khác chỉ để thỏa mãn sở thích của mình.”
Khóe môi Tạ Tư Nguy nhếch lên nhưng không nói gì.
“Ta lớn như này nhưng đây là lần đầu tiên ta tới bờ biển, Tạ công tử, đừng dẫn nhầm đường đấy.” Thẩm Dao Quang thoải mái đưa tay áo của mình ra.
Tạ Tư Nguy cầm tay áo của nàng.
Sóng biển vỗ vào đá ngầm, phát ra những tiếng “ào ào”. Gió mang theo mùi biển thổi tới trước mặt, nửa phía chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, phản chiếu xuống mặt nước, tựa như từng đám lửa lớn đang bùng cháy dưới đáy biển trông hùng vĩ vô cùng.
Tạ Tư Nguy giẫm lên cái bóng hoàng hôn đổ dài dưới đất, nhịp bước có trật tự, dắt Thẩm Dao Quang đi đến trước một vách đá.
Vách đá là do sóng và gió bào mòn suốt năm tháng mà xói mòn thành một bờ dựng đứng, cao mấy mét; nếu rơi xuống sẽ bị biển nuốt chửng, không còn để lại dấu vết nào.
Tạ Tư Nguy vừa đi vừa quay đầu lại quan sát phản ứng của Thẩm Dao Quang.
Trái tim của Thẩm Dao Quang đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng trên mặt nàng không hề lộ chút khác thường nào, vẫn giữ nguyên vẻ mặt mong chờ mà hỏi: “Sao vẫn chưa đến nữa vậy?”
“Đến rồi.” Tạ Tư Nguy buông nàng ra: “Thẩm cô nương cẩn thận, đừng để ngã xuống biển.”
Leo lên vách đá dựng đứng này mà nhìn, thì biển cả mênh mông hùng vĩ đều được thu hết vào đáy mắt. Trong lòng Thẩm Dao Quang dâng lên một cảm xúc phấn khích, nàng lần mò rồi ngồi xuống một tảng đá.
Tạ Tư Nguy ngước nhìn về phía hoàng hôn, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nốt chu sa nơi khóe mắt thấm đẫm ánh chiều tà, càng trở nên diễm lệ chói mắt.
Biển sâu vạn trượng, một khi rơi xuống, đến xương cốt cũng chẳng tìm thấy. Quả là một nơi tuyệt vời để giết người diệt khẩu.
Đương nhiên, Thẩm Dao Quang cũng nghĩ như vậy.
Đôi mắt của Thẩm Dao Quang bị bịt bằng dải lụa trắng, mồ hôi ra khiến nó dính nhớp trông rất khó chịu. Nàng đưa tay luồn vào dưới lớp lụa, xoa hai mắt.
“Bệnh mắt của Thẩm cô nương có thuốc chữa không?” Giọng Tạ Tư Nguy tan trong gió biển, bị tiếng sóng và tiếng chim hải âu át gần như không nghe rõ.
“Có, nghe nói ở Bắc Hải có một vị thần y có thể chữa khỏi mắt cho ta, sư huynh đang để dành bạc.”
“Lần trước Thẩm cô nương nói đôi mắt này là do người ta làm bị thương. Thân thủ của Tiêu công tử phi phàm, lại trân quý Thẩm cô nương như mạng sống của mình, vậy rốt cuộc là ai đã làm hại mắt của cô nương?”
Nhắc đến chuyện này, ý xấu trong bụng Thẩm Dao Quang đều không kìm nén được nữa.
“Chuyện này chẳng mấy ai biết đâu, nhưng nói cho Tạ công tử nghe cũng chẳng sao.”
“Ở núi Tinh Thần của bọn ta có một vùng cấm địa, nơi ấy phong ấn một đại yêu quái. Mà đại yêu quái này là một nữ yêu, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Bà ấy thích nhất là lừa người, nam nữ đều không tha. Lừa được ai rồi thì hút cạn tu vi của họ, chiếm đoạt tài vật của họ, sau đó lại đi tìm con mồi kế tiếp.”
“Yêu quái tên Việt Hoài Thanh này gan to bằng trời, có một ngày lại dám giở trò với Chưởng môn phái Tinh Thần - cũng chính là sư phụ của ta. Nhưng sư phụ ta đâu phải hạng dễ mắc lừa, đối mặt với sức quyến rũ của bà ấy, đã giả vờ mắc mưu rồi cùng bà ấy sinh ra một đứa con. Chính nhờ vậy mới phong ấn được bà ta lại được.”
Yêu quái bị phong ấn trong cấm địa của núi Tinh Thần có mối quan hệ chằng chịt trăm mối với Tạ Tư Nguy, những lời này của Thẩm Dao Quang là cố ý nói cho hắn nghe.
Tiếc là nàng đang giả mù nên không thể thấy được biểu cảm của Tạ Tư Nguy.
Nàng toàn chọn những câu đâm trúng tim để nói, miệng lưỡi lưu loát, lý lẽ rành rọt.
“Tại sao phong ấn bà ấy nhưng lại phải sinh con với bà ấy?”
“Bởi vì bản thể của Việt Hoài Thanh khá đặc biệt. Bà ấy không dựa vào tu luyện để tăng tu vi, mà dựa vào ký sinh. Bà ấy có thể ký sinh trên bất kỳ ai, trăm nghìn năm qua đã chiếm lấy vô số thân xác, chẳng một thợ săn yêu nào là đối thủ của bà ấy. Đồng nghĩa, đứa con của bà ấy sẽ ký sinh trong thân thể của bà ấy, từ khi thụ thai đến lúc sinh ra, nó sẽ hút đi ít nhất một nửa yêu lực của bà ấy. Cũng nhờ vậy mà sư phụ của ta mới có thể phong ấn được bà ấy.”
“Việt Hoài Thanh bị phong ấn suốt mười sáu năm. Bốn năm trước, phong ấn bị một tia sét đánh trúng, trở nên lỏng lẻo, suýt nữa để bà ấy thoát ra. Khi đó, sư phụ và sư huynh sư tỷ của ta đã hợp sức phong ấn lại lần nữa, nhưng cũng vì thế mà phái Tinh Thần gần như mất sạch đệ tử. Đôi mắt của ta cũng bị thương vào chính ngày hôm ấy.”
Bàn tay Tạ Tư Nguy giấu trong tay áo chậm rãi siết lại, trường bào đen như mực tung bay trong gió, phát ra tiếng phần phật.
Khó chịu rồi chứ, ai bảo ngươi rảnh rỗi đi hỏi cho lắm vào.
Thẩm Dao Quang thích thú thưởng thức dáng vẻ cứng đờ của Tạ Tư Nguy, rồi lấy ra hai quả trứng luộc, gõ nhẹ lên tảng đá tạo thành vài vết nứt, nhanh nhẹn bóc vỏ.
Trứng luộc thì ít nhiệt lượng nhưng hai quả cộng lại chắc cũng đủ no rồi.
Nàng cầm một quả bên tay trái, một quả bên tay phải, nhét cả hai vào miệng cùng lúc, như thế có thể cắn được hai miếng trong một lần, tiết kiệm thời gian.
Chỉ là dễ bị nghẹn.
Trứng luộc là do Tiêu Thiên Quyền lấy từ phần bữa sáng còn thừa của mình, trước khi lên đường còn cố tình nhét vào túi gấm đeo bên hông Thẩm Dao Quang. Khi đó vừa khéo bị Tạ Tư Nguy nhìn thấy.
Bữa sáng là do gia chủ chuẩn bị nên đương nhiên hắn ta phải giải thích một câu với họ: “Tiểu Thất hay đói bụng, ta mang theo cho muội ấy ăn dọc đường.”
Tiêu Thiên Quyền đối với Thẩm Dao Quang chẳng có chỗ nào giống sư huynh và sư muội, rõ ràng là giống phụ thân, trên y phục của nàng chỉ cần có chút nhăn là hắn ta cũng phải vuốt phẳng cho nàng. Nhìn Thẩm Dao Quang ăn hết sạch hai quả trứng luộc, Tạ Tư Nguy nhếch môi cười thầm.
Thẩm Dao Quang lau tay rồi đứng lên: “Chắc sư huynh sắp về rồi, Tạ công tử, chúng ta đi tìm sư huynh đi.”
Tạ Tư Nguy nhìn mặt biển sâu không thấy đáy, cuối cùng vẫn nắm lấy tay áo đang rủ xuống của Thẩm Dao Quang.
Ngay khoảnh khắc hắn xoay người, Thẩm Dao Quang lộ ra sát khí, thẳng tay đẩy hắn xuống vách đá.
Ra khơi luôn đi!
Lần này nàng cố tình đến bờ biển một chuyến, chỉ để chờ đúng khoảnh khắc này.
Trong truyện có nói rằng Tạ Tư Nguy không biết bơi, lần này có thể dìm chết nhân vật phản diện rồi.
Phải tả sao cho hết cái lực đẩy đó đây?
Đó tuyệt đối không phải sức của một nữ nhân bình thường, ngay cả nam nhân trưởng thành cũng chẳng có sức lực như này. Tạ Tư Nguy giống như một con diều bị kéo đứt dây, nhanh chóng biến mất dưới vách đá.
Ngay khi Thẩm Dao Quang còn đang nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, thì phía sau bỗng có một bóng người áo chàm vụt qua. Ống tay áo no gió căng phồng, tiếng gió rít cắt qua má nàng, đuổi theo thân ảnh rơi xuống của Tạ Tư Nguy mà nhảy xuống.
Thẩm Dao Quang: ?
Nàng nhớ rõ hôm nay Tiêu Thiên Quyền mặc một bộ trường bào màu chàm.
Chưa kịp để Thẩm Dao Quang xác nhận, bóng người mặc áo chàm kia đã toàn thân ướt sũng, trong lòng còn ôm một người, cũng ướt nhẹp đang nhỏ nước.
Không phải Tạ Tư Nguy vừa bị Thẩm Dao Quang đẩy xuống biển thì còn ai vào đây nữa?
Thẩm Dao Quang mơ hồ.
Không phải chứ, Cẩu Tử à, sao ngươi lại làm thế với ta?