BỊ ĐẠI MỸ NHÂN NAM PHỤ CHÚ Ý LÀM SAO BÂY GIỜ

Chương 7: “Tiểu Thất, sao muội có thể đẩy Tạ công tử…”

Avatar Hoa Tím Biếc
2,377 Chữ


Toàn thân Tạ Tư Nguy ướt sũng, khuôn mặt trắng như sáp, ngay cả nốt chu sa ở khóe mắt cũng trở nên nhạt màu. Nếu không phải trước ngực hắn vẫn còn phập phồng, thì Thẩm Dao Quang còn cho rằng kế hoạch ám sát nhân vật phản diện của mình đã thành công.

“Tiểu Thất, sao muội có thể đẩy Tạ công tử xuống chứ!” Sắc mặt Tiêu Thiên Quyền tái nhợt, trông chẳng khác nào nam chính vừa phát hiện nữ chính phản bội trong một bộ phim máu chó chiếu khung giờ vàng.

Hắn ta đang ôm nhân vật phản diện đó, cầm nhầm kịch bản rồi phải không?

“Muội không cố ý đâu, là do muội trượt chân, lỡ va vào người Tạ công tử thôi.” Giọng Thẩm Dao Quang càng nói càng nhỏ, đến cuối chỉ còn như tiếng muỗi vo ve.

Nhân vật phản diện không chết, chính là nhân vật chính chết.

Chẳng qua nàng cũng chỉ vì Tiêu Thiên Quyền có thể thuận lợi sống đến cuối kết cục nên mới ra tay trước mà thôi.

“Nếu huynh không kịp thời chạy đến, hôm nay muội đã gây ra họa lớn rồi.” Tiêu Thiên Quyền chỉ thấy Thẩm Dao Quang đụng Tạ Tư Nguy, rốt cuộc là cố ý hay là trượt chân, chỉ có mình Thẩm Dao Quang biết rõ.

Hắn ta đặt Tạ Tư Nguy xuống đất, hai tay ấn mạnh lên lồng ngực hắn, ép hắn phải nôn hết chỗ nước đã nuốt vào ra ngoài.

“Chẳng phải hắn ta chưa chết sao?” Trong giọng nói của Thẩm Dao Quang đầy sự tiếc nuối không hề che giấu.

Trong lòng Tiêu Thiên Quyền nổi giận, tự kiểm điểm mình thân là huynh trưởng, có phải đã quá nuông chiều sư muội nhỏ nhất này nên mới khiến nàng không xem mạng người ra gì.

“Chuyện này huynh sẽ tính sổ với muội sau khi về.”

Con ngươi dưới mí mắt đang khép chặt của Tạ Tư Nguy khẽ động, rồi “oẹ” phun ra nước biển.

“Cạp cạp.” Đại Bạch đến muộn, vỗ cánh chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Dao Quang, ngạc nhiên nói: “Chỉ mới rời mắt có một lát mà Tạ Tư Nguy đã thành ra thế này rồi sao?”

“Ngỗng à, trong truyện nói đúng đấy, Tạ Tư Nguy sợ nước.” Thẩm Dao Quang chống cằm, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

“Chỉ sợ nước thôi thì đâu đến nỗi thảm thế này. Trông như là vết thương cũ tái phát thì đúng hơn.”

Quả thật trên người Tạ Tư Nguy có vết thương cũ, khi hắn còn là một đứa bé, từng bị sức mạnh Tinh Thần trong kiếm Tinh Thần làm thương tổn. Vết thương này để lại trên người đến nay vẫn chưa lành hẳn, cứ cách một khoảng thời gian lại phát tác, khiến hắn yếu ớt từ nhỏ, trở thành sâu bệnh trong mắt người đời.

“Tạ công tử, ngươi thấy sao rồi?” Tiêu Thiên Quyền đỡ Tạ Tư Nguy ngồi dậy, rồi giúp hắn vắt bớt nước trên y phục thì bỗng phát hiện nhiệt độ cơ thể của hắn đang giảm rất nhanh, thậm chí trên da còn kết thành một tầng sương mỏng có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Đây là?”

“Lạnh.” Tạ Tư Nguy cuộn mình lại.

Đây là phát bệnh.

Tiêu Thiên Quyền hỏi: “Tạ công tử có mang thuốc không?”

Tạ Tư Nguy lắc đầu.

Một Dược hay máu đều được.

Thẩm Dao Quang và Đại Bạch không hẹn mà cùng suy nghĩ.

Thanh kiếm Tinh Thần được rèn từ mảnh vỡ của tinh tú, là thanh kiếm cực âm cực hàn trong thiên hạ. Trong cơ thể Tạ Tư Nguy còn sót lại sức mạnh tinh thần ấy; mỗi khi nó phát tác, thân nhiệt của hắn sẽ tụt xuống mức cực thấp. Nếu không kịp thời xử lý, đợi đến khi sương lạnh phủ kín toàn thân, máu trong người hắn sẽ đông lại mà chết.

Việc đại yêu ăn thịt và uống máu người không chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Phần lớn yêu quái của thế giới này đều là ác, ăn thịt người, uống máu người, là chuyện quen quá hoá thường. Tạ Tư Nguy thỉnh thoảng cũng sẽ hấp thụ máu người, mượn máu người hóa giải luồng hàn khí trong cơ thể.

Với hắn mà nói, máu còn hữu ích hơn thuốc.

Dù sao, trong người Tạ Tư Nguy vẫn chảy một nửa dòng máu con người. Thế nên, mỗi khi hắn uống máu lại không xé toạc thân thể con mồi, cũng không cắn ra một cái lỗ máu trên cổ họ để máu thịt tung toé như mấy yêu quái khác.

Tạ Tư Nguy uống máu vô cùng tao nhã, giống như lần trước Thẩm Dao Quang vô tình nhìn thấy. Những sợi dây leo từ người hắn vươn ra rồi quấn chặt lấy con mồi, tiếp đó đâm xuyên vào da thịt, chỉ trong nháy mắt đã hút cạn máu.

Nếu không nói Tiêu Thiên Quyền chẳng biết Tạ Tư Nguy là bán yêu, cần hút máu mới có thể sống. Cho dù hắn ta biết, cũng sẽ không để mặc hắn đi giết hại tính mạng người khác.

Thẩm Dao Quang thì lại hả hê nghĩ, ồ, lần này khỏi cần ta ra tay rồi, Tạ Tư Nguy chắc chắn tiêu đời.

Nhưng thực tế, nàng đã vui mừng hơi sớm.

Dù Tiêu Thiên Quyền không biết Tạ Tư Nguy là bán yêu, nhưng hắn ta vẫn nắm được chút nội tình, ví như chứng bệnh này của Tạ Tư Nguy bắt nguồn từ sức mạnh Tinh Thần trong kiếm Tinh Thần.

Biết được nguyên nhân của căn bệnh, mới có thể tìm đúng cách chữa trị.

Tiêu Thiên Quyền ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên lưng Tạ Tư Nguy, truyền chân khí của mình vào cơ thể hắn.

Tiêu Thiên Quyền tu luyện một bộ tâm pháp Thuần Dương, vừa khéo tâm pháp này có thể khắc chế hàn khí của sức mạnh Tinh Thần.

Nương theo luồng chân khí Thuần Dương không ngừng cuồn cuộn bào trong cơ thể, lớp băng trên người Tạ Tư Nguy dần tan chảy, gương mặt tái nhợt nhuốm lên sắc hồng, rốt cuộc cũng có sức sống.

Đợi khi luồng hàn khí tan hết, trên trán Tiêu Thiên Quyền đã rịn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen như thể vừa thức suốt ba đêm.

Thẩm Dao Quang cạn lời, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn ta.

Tiêu Thiên Quyền nói: “Cũng lau giúp Tạ công tử đi.”

Tạ Tư Nguy nhắm chặt mắt trông như đã ngất đi, là thật hay giả thì chẳng ai biết được. Thẩm Dao Quang cầm khăn khẽ lau mặt hắn, ý định giết người trong lòng nàng vẫn chưa giảm, thanh kiếm ngắn giấu trong tay áo đã sẵn sàng hành động.

Thật muốn động thủ.

Không được, phải nhẫn nhịn, đừng để trúng bẫy của Tạ Tư Nguy.

“Tiểu Thất.”

“Tiểu Thất!”

Giọng nói của Tiêu Thiên Quyền kéo Thẩm Dao Quang rời khỏi cơn ảo tưởng: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

“Muội đang nghĩ đến bệnh tình của Tạ công tử.”

“Hắn ta đã ổn rồi.” Tiêu Thiên Quyền thấy Thẩm Dao Quang quan tâm Tạ Tư Nguy, cơn giận trong lòng cũng dần nguôi đi: “Lần này còn may là có ta ở đây. Chuyện liên quan đến mạng người, sau này tuyệt đối không được hành động nông nổi như thế nữa.”

Tiêu Thiên Quyền vẫn không tin lời ngụy biện của nàng.

Thẩm Dao Quang đáp lại bằng vài tiếng “ừ ừ” qua loa.

Tình trạng của Tạ Tư Nguy đã ổn định, Tiêu Thiên Quyền cõng hắn lên lưng: “Đi thôi, làm việc chính trước đã.”

Trên đường, Đại Bạch dẫn đường ở phía trước, Thẩm Dao Quang theo sau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tạ Tư Nguy qua sau gáy.

Tiêu Thiên Quyền canh chừng Tạ Tư Nguy quá chặt, khiến nàng chẳng có cơ hội ra tay gì cả.

Thấy ánh mắt Thẩm Dao Quang cứ dính mãi trên người Tạ Tư Nguy, Tiêu Thiên Quyền nhịn không được hỏi: “Sao muội lại ghét Tạ công tử vậy?”

“Đâu có.”

Ánh mắt Tiêu Thiên Quyền không cho phép nàng nói dối.

“Đâu có quy định nào là không được ghét hắn ta chứ. Hắn là đại nam nhân mà lại đẹp như này, chắc chắn không phải người đứng đắn gì. Sư huynh, nghe lời muội không sai đâu, trực giác của nữ nhân rất chuẩn đấy.”

Thẩm Dao Quang định kể cho Tiêu Thiên Quyền biết chuyện Tạ Tư Nguy giết người, nhưng lại không chắc hắn có đang nghe lén hay không nên để an toàn, nàng chỉ nói bóng nói gió vài câu.

“Dung mạo là do phụ mẫu ban cho, sao có thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá người ta tốt hay xấu được.”

“Có câu tâm sinh tướng.”

“Theo như lời muội nói, tướng mạo của Tạ công tử không tầm thường, hẳn là một người tốt.”

“...”

Hình như nàng lại tự bao vây mình rồi.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa nhà của Tiểu Ngư. Đại Bạch nhún chân bay lên, đập cửa rung lên hai cái.

Cửa đột nhiên bị kéo mạnh từ bên trong, một thanh niên hơn hai mươi tuổi bước ra, giọng lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Phụ mẫu của ta đi đánh cá rồi, có gì thì tối quay lại đi.”

“Người chúng ta tìm chính là ngươi, Hải Sinh.” Thẩm Dao Quang nói.

“Tìm ta?” Thanh niên tên là Hải Sinh, trên gương mặt u ám thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Đã rất lâu rồi không có ai đến tìm Hải Sinh.

Mọi người đều biết Hải Sinh là một tên vô dụng nên rất sợ dính líu tới hắn ta.

Tám năm trước, phụ mẫu Tiểu Ngư bán Tiểu Ngư vào Mục gia làm nàng dâu rồi gom bạc cho Hải Sinh vào thành học tập.

Hải Sinh vốn chỉ thông minh hơn bọn trẻ cùng làng một chút, biết thêm được vài chữ. Sau khi vào tư thục, bạn học trong lớp hầu hết đều là nhà giàu, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường đầy sách vở, mở miệng là dẫn kinh trích điển, khiến hắn ta trở nên vô cùng lu mờ.

Dưới cú đòn kép của tự ti và nghèo khó, giấc mộng đọc sách của Hải Sinh tan vỡ. Hắn ta tiêu sạch bạc, lại còn dây dưa với đám du côn trong vùng, cuối cùng bị học viện đuổi học.

Sau khi bị đuổi học, Hải Sinh không dám về nhà, suốt ngày lang thang ngoài đường. Đám du côn kia vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ép hắn ta về nhà xin bạc, không xin được thì bày kế lừa. Cứ thế suốt nửa năm, cuối cùng phụ mẫu hắn ta cũng nhận ra có điều bất thường. Họ lên huyện tìm thì mới biết hắn ta đã bị đuổi học. Hai người tức giận đến mức đánh cho hắn ta một trận rồi lôi về nhà.

Từ khi trở về, Hải Sinh chơi bời lêu lỏng cả ngày, ăn bám phụ mẫu ngày đi đêm về, lãng phí thời gian tám năm, hắn ta sớm đã trở thành tên ăn hại ế thê nổi tiếng gần xa trong làng.

Thẩm Dao Quang nói: “Chúng ta là người Mục gia.”

“Các ngươi là người của Mục gia à?” Hải Sinh nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn ta vớ lấy cây chổi ở sau cửa rồi vung về phía Thẩm Dao Quang và Tiêu Thiên Quyền: “Đám hung thủ hại chết tỷ tỷ của ta, còn dám vác mặt tới đây, hôm nay ta phải thay tỷ ấy đòi lại công bằng.”

Thẩm Dao Quang né sang phía sau Tiêu Thiên Quyền, giọng châm chọc: “Bán tỷ tỷ của ngươi là phụ mẫu ngươi, tiêu sạch bạc mà tỷ tỷ ngươi bán thân đổi lấy cũng là ngươi. Giờ ngươi lại đòi thay tỷ tỷ ngươi đòi công bằng, không sợ tỷ tỷ ngươi ngại xui xẻo à.”

Cây chổi vung loạn xạ, Đại Bạch đuổi theo hắn ta kêu cạp cạp, tình cảnh nhất thời ồn ào. Không ít hàng xóm quanh đó mở cửa sổ, từng khuôn mặt tò mò lần lượt thò ra hóng chuyện.

Bàn tay giơ chổi của Hải Sinh cứng đờ giữa không trung, dù người không đuổi theo nhưng miệng vẫn cứng rắn cãi lại: “Tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, sao ta lại không thể đòi công bằng chứ? Giết người phải đền mạng, có bạc thì muốn làm gì cũng được chắc?”

“Muốn đòi công bằng cũng được, vị này chính là Nhị công tử Mục gia. Nếu tỷ tỷ ngươi thật sự có oan khuất, vậy cứ đối chất đi.” Thẩm Dao Quang chỉ về phía Tiêu Thiên Quyền.

Tiêu Thiên Quyền ngây người, không phản bác.

Đầu óc Thẩm Dao Quang nhanh hơn hắn ta, nói vậy hẳn là có lý do riêng của nàng.

Hải Sinh cười lạnh một tiếng: “Ngươi tưởng ta chưa từng gặp Nhị công tử Mục gia chắc? Năm đó khi Đại công tử thành thân với tỷ tỷ của ta, hắn ta không thể đích thân đến, nên là Nhị công tử thay mặt đi rước dâu. Hắn ta hoàn toàn không có dáng vẻ như này.”

“Thì ra là Nhị công tử thay Đại công tử rước dâu à, vậy lúc đó tỷ tỷ ngươi thấy Nhị công tử, chắc tưởng mình sắp gả cho hắn ta.” Thẩm Dao Quang nói một cách ẩn ý.

“Khi ấy tỷ tỷ của ta còn rất vui. Phụ mẫu không cho ta nói thật, sợ tỷ ấy biết rồi sẽ không chịu lên kiệu hoa.” Hải Sinh vung chổi: “Đi đi, không phải người Mục gia, lại chẳng đưa bạc cho ta, đứng đây cản trở làm gì.”

9 lượt thích

Bình Luận