BỊ ĐẠI MỸ NHÂN NAM PHỤ CHÚ Ý LÀM SAO BÂY GIỜ

Chương 8: “Đi theo ta, tạ lỗi với Tạ công tử.”

Avatar Hoa Tím Biếc
2,522 Chữ


Thẩm Dao Quang và Tiêu Thiên Quyền bị đuổi ra khỏi làng chài.

Tạ Tư Nguy vẫn còn bệnh, Tiêu Thiên Quyền không muốn dây dưa thêm nên đưa hắn về Tạ phủ trong đêm, rồi mời đại phu đến xem bệnh cho hắn.

Sau một ngày bôn ba cũng mệt rã rời, Thẩm Dao Quang vừa về tới đã ngủ nguyên một ngày. Trưa hôm sau, Tiêu Thiên Quyền bưng một bát canh gà, gõ cửa phòng nàng.

Thẩm Dao Quang vui mừng hỏi: “Là huynh hầm cho muội sao?”

Tiêu Thiên Quyền tức giận nhét khay vào tay nàng: “Đi theo ta, tạ lỗi với Tạ công tử.”

Hiểu rồi, canh gà này là hầm cho Tạ Tư Nguy.

Tiêu Thiên Quyền nấu ăn rất giỏi, thường hầm canh gà để bồi bổ cho nguyên chủ, bạc mà hai sư huynh muội họ kiếm được thì phần lớn đều tiêu lên người nguyên chủ.

Nói mới nhớ, đã lâu Thẩm Dao Quang không được uống canh gà rồi.

“Muội vô cớ hại tính mạng của Tạ công tử, đã phạm vào quy tắc môn phái. Đây là Tạ phủ, phải để ý đến thể diện chủ nhà, huynh không tiện dùng roi phạt muội, nhưng hôm nay muội nhất định phải tạ lỗi với Tạ công tử.”

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tuy trong phái Tinh Thần chỉ còn lại hai người là Tiêu Thiên Quyền và Thẩm Dao Quang, nhưng Tiêu Thiên Quyền với thân phận đại sư huynh thì vẫn có quyền thay sư phụ quản giáo sư muội.

Thẩm Dao Quang bĩu môi: “Tạ lỗi thì tạ lỗi.”

Dù sao th sau này cũng còn nhiều cơ hội để gài nhân vật phản diện, coi như lần này tích chút đức cho mình trước vậy.

Hôm qua Tạ Tư Nguy đã tỉnh lại, mỗi khi bệnh cũ tái phát thì tình trạng của hắn đều nghiêm trọng đến mức ngay cả đi lại cũng không nổi. Lần này nhờ có công lực Chân Dương của Tiêu Thiên Quyền hỗ trợ, nên bệnh tình mới đỡ hơn, ít nhất không tới mức phải nằm liệt giường.

Nha hoàn dẫn hai người vào phòng khách.

Tạ Tư Nguy khoác một cái áo choàng màu đen huyền, tựa người một cách lười biếng vào ghế gỗ lê, thần sắc mang theo sự mệt mỏi.

Tiêu Thiên Quyền nói: “Hôm qua Tiểu Thất gây chuyện, hôm nay ta đặc biệt dẫn muội ấy tới để tạ lỗi với Tạ công tử.” Sau đó hắn ta quay sang nói với Thẩm Dao Quang: “Tiểu Thất, mau xin lỗi Tạ công tử đi.”

Thẩm Dao Quang ngửi thấy mùi canh gà thơm nức mà lại không được ăn, trong lòng cảm thấy không vui nên cố tình sải bước về phía trước, làm canh gà văng ra ngoài.

Nha hoàn sợ nàng vì mắt kém mà vấp ngã rồi hất cả bát canh gà lên người Tạ Tư Nguy, nên vội vàng bước tới nhận khay.

Một ít canh gà văng ra ngoài, hương thơm kia lập tức lan tỏa, càng lúc càng nồng đậm. Cánh mũi Thẩm Dao Quang khẽ động, nàng gần như đang dùng khứu giác để liếm láp không khí.

Tạ Tư Nguy thu hết dáng vẻ đó của nàng vào mắt: “Tiêu công tử nói quá lời, chuyện này không thể trách Thẩm cô nương được. Là ta đứng không vững nên mới ngã.”

Vẻ mặt Thẩm Dao Quang từ mơ màng ngẩn ngơ biến thành ngạc nhiên đến khó tin.

Nàng không nghe nhầm chứ, hắn vậy mà lại che giấu giúp nàng?

“Chuyện hôm qua là ta tận mắt nhìn thấy, Tạ công tử không cần giấu giếm thay Tiểu Thất. Bình thường muội ấy tuy nghịch ngợm, nhưng chưa từng phạm quy tắc môn phái, lần này thì thật sự đã sai rồi. Nếu cứ bao che mãi, chỉ càng khiến muội ấy thêm ngang ngược, sau này ắt sẽ gây ra họa lớn hơn nữa.” Tiêu Thiên Quyền hoàn toàn không nể tình chút nào.

“Vậy Tiêu công tử muốn xử lý thế nào?”

“Chiếu theo quy tắc môn phái, đánh một trăm roi.”

Vãi, chẳng phải nói sẽ không dùng roi sao.

Sắc mặt Thẩm Dao Quang tái đi, chân phải lộ ra khỏi làn váy, nhẹ nhàng đá một cái vào bắp chân Tiêu Thiên Quyền.

Nói không giữ lời, không phải chó ngoan.

“Thẩm cô nương hoạt bát đáng yêu, đúng là tuổi hay nghịch, chỉ cần dạy dỗ thêm là được, đâu cần quá nặng tay, tổn thương tình cảm lẫn nhau.” Tạ Tư Nguy cười như không cười, đẩy chén canh ra: “Tạ mỗ vẫn đang bệnh, đại phu dặn phải kiêng đồ mặn. Tấm lòng của Thẩm cô nương, Tạ mỗ xin ghi nhận.”

“Xin Tạ công tử yên tâm, sau này ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ muội ấy.”

Tiêu Thiên Quyền nói muốn dùng roi phạt, thứ nhất là để dọa Thẩm Dao Quang, để nàng biết chuyện này không thể làm bừa thêm lần nào nữa; phản ứng của nàng cũng chứng tỏ đã nhận được bài học. Thứ hai là để xoa dịu Tạ Tư Nguy, lấy được lời hứa hắn sẽ không truy cứu chuyện này, tránh để hai người kết thù, sau này quay lại báo thù Thẩm Dao Quang.

Nói xong chuyện của Thẩm Dao Quang, lại đến chuyện yêu quái quấy phá trong Tạ phủ.

Cái giếng mà Thẩm Dao Quang thấy trong mộng chính là cái giếng mà Mục gia đã cho lấp lại, trước khi Nhị công tử bán căn nhà này còn cho người đặt thêm một tầng phong ấn.

Cái đêm Niên Hoạ nhảy xuống nước thì oán khí đã thấm vào mạch ngầm khiến phong ấn bị nứt ra đôi chút. Tà ma đó nuốt chửng Niên Họa, hấp thu được sức mạnh nên mới hoàn toàn phá vỡ phong ấn, rồi bắt đầu làm loạn trong phủ.

Vì nàng ấy vừa ăn Niên Hoạ nên đã thừa hưởng một phần ký ức của nàng ta, tưởng rằng chính phu thê Tạ gia hại chết mình nên mới ra tay với họ.

Thẩm Dao Quang nói: “Tạ công tử đã học mấy chiêu bắt quỷ ở trong đạo quán với các bậc trưởng lão, lẽ ra phải nhìn ra ngay là trong Tạ phủ đã có tà khí quấy phá từ trước chứ.”

Tạ Tư Nguy ngượng ngùng nói: “Tạ mỗ học kỹ năng nhưng chưa tinh thông, vẫn không nhìn ra được.”

Chậc, lại nói phét.

Thẩm Dao Quang cạn lời.

Bây giờ yêu quái tên Tiểu Ngư kia đã quay về đáy giếng, dưới giếng âm khí dày đặc, đó là lãnh địa của tà ma. Nếu đào giếng để bắt quỷ thì khối lượng công việc quá lớn, hơn nữa mục tiêu trừ yêu của phái Tinh Thần là làm rõ nguyên nhân gốc rễ, biết rõ nguyên do rồi mới giải quyết tận gốc.

Tiểu Ngư chết oan, nếu dùng cách bạo lực để trừ khử thì oán nghiệp vẫn còn, vòng luân hồi sẽ chẳng bao giờ dứt. Chỉ khi chân tướng được phơi bày trước thiên hạ, linh hồn người chết mới có thể yên nghỉ.

Mọi chuyện đến đây rơi vào bế tắc, vẫn còn vài điểm họ chưa hiểu rõ, chẳng hạn như đứa con trong bụng Tiểu Ngư rốt cuộc là của ai.

“Trong mộng, Tiểu Ngư nói với ta rằng nàng ấy từng ở phòng phía Đông, cũng là chỗ Đại công tử Mục gia từng sống. Chúng ta đến đó xem thử, biết đâu có manh mối gì thì sao.” Thẩm Dao Quang đề nghị.

Tiêu Thiên Quyền và Tạ Tư Nguy đều im lặng.

Nha hoàn hầu hạ Tạ Tư Nguy nhắc nhở: “Hiện giờ Công tử đang ở sương phòng phía Đông ạ.”

Ồ, thì ra là phòng của Tạ Tư Nguy, hay là chôn mìn nhỉ?

Thẩm Dao Quang tiếc nuối vì thế giới này không có mìn.

Tạ Tư Nguy đứng dậy nói: “Hai vị, mời theo ta.”

Phòng của Tạ Tư Nguy bày biện vô cùng tao nhã, từng món đồ dùng đều tinh tế. Bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là nơi đọc sách viết chữ. Trừ bàn ghế, giường, bình phong và vài vật cần thiết, thì không có bất kỳ món trang trí dư thừa nào. Ở góc tường đặt một cái bàn để đàn, trên đó là cây đàn Thất Huyền được làm bằng gỗ cây ngô đồng.

Để tránh khiến Tạ Tư Nguy chú ý rồi lại nghi ngờ về đôi mắt của mình, Thẩm Dao Quang không dám nhìn loạn xung quanh.

“Tiểu Thất, manh mối quan trọng nằm dưới giường của Tạ Tư Nguy, là một cây dù.” Đại Bạch kêu lên, nhắc nhở nàng.

Dĩ nhiên Thẩm Dao Quang nhớ rất rõ đoạn này.

Manh mối này là do tiểu sư muội vô tình phát hiện ra.

Lúc này Tiêu Thiên Quyền lại chú ý đến cây đàn Thất Huyền của Tạ Tư Nguy, không khỏi cảm thấy hứng thú mà nói: “Tạ công tử còn biết gảy đàn sao?”

“Lúc rảnh rỗi thì gảy đôi ba khúc thôi.”

“Vậy Tạ công tử thích khúc nào nhất?”

Nhân lúc hai người trò chuyện sôi nổi, Thẩm Dao Quang nhanh chóng di chuyển tới mép giường của Tạ Tư Nguy.

Tạ Tư Nguy dùng ngón tay gảy dây đàn làm vang lên một tiếng choang: “Không có khúc nào đặc biệt thích cả, đều chỉ tùy hứng mà gảy. So với gảy đàn, Tạ mỗ lại thích múa kiếm hơn.”

“Tạ công tử thích kiếm à? Chút nữa ta sẽ dạy cho Công tử mấy chiêu của kiếm quyết TinhThần.”

Tạ Tư Nguy cười nói: “Đó chẳng phải là kiếm pháp bí truyền của phái Tinh Thần sao? Tạ mỗ là người ngoài, đáng tiếc là không có phúc được học rồi.”

Trong mắt Tiêu Thiên Quyền hiện lên vẻ kìm nén, còn định nói thêm gì đó thì khóe mắt bỗng thấy Thẩm Dao Quang đang nằm bò trên giường của Tạ Tư Nguy, hai tay còn sờ tới sờ lui. Gân xanh bên thái dương hắn ta giật giật: “Tiểu Thất, xuống mau, đó là giường của Tạ công tử.”

“Đại sư huynh, dưới giường này có cơ quan.” Thẩm Dao Quang hưng phấn nói.

Thật ra dưới giường không phải cơ quan mà là một ngăn bí mật. Tạ Tư Nguy nhấc hết chăn đệm lên, mở nắp ngăn rồi lấy ra một xấp tranh chữ.

Tiêu Thiên Quyền nói: “Đây là tranh chữ của Tạ công tử sao?”

Tạ Tư Nguy nói: “Ta cũng không rõ trong này có ẩn tình gì, nhưng những bức này không phải của ta.”

Thẩm Dao Quang nói: “Hai người các huynh nói chuyện cứ như đang đố chữ với nhau ấy. Mở ra xem là biết của ai ngay mà.”

Phần lớn số tranh chữ đều là bút tích thư pháp, là do hai người viết. Những nét chữ ngay ngắn và dày dặn, được ký tên Mục Hoài Cẩn, còn lại rõ ràng đang bắt chước chữ viết của Mục Hoài Cẩn nhưng nét chữ xiêu vẹo, hiển nhiên là của người mới học.

Xem xong những bảng chữ, Tiêu Thiên Quyền và Tạ Tư Nguy lại chuyển sang xem tranh. Toàn là tranh hoa, chim, cá, côn trùng, chẳng có gì đặc biệt. Cho đến khi bức cuối cùng được từ từ mở ra trước mắt hai người.

Trong tranh là một thiếu nữ mỉm cười dịu dàng, nàng ta chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo trong sáng, ánh mắt tràn đầy ánh sáng, trong tay nắm một cái khăn tay một cách lo lắng.

Tiêu Thiên Quyền và Tạ Tư Nguy đều từng thấy qua khuôn mặt này, chính là khuôn mặt của tà ma kia. Chỉ là thần thái trong tranh chân thật và sống động hơn.

Phía dưới bức tranh vẫn đề ba chữ Mục Hoài Cẩn. Dù là vô tình hay cố ý thì bức tranh này đã khiến Tiểu Ngư hiểu lầm.

Bức tranh được người ta cẩn thận đóng khung, vì thường xuyên mang ra ngắm nghía nên có những vết ố vàng do nước mắt để lại.

Đến đây, phụ thân của đứa bé là ai đã dần sáng tỏ, câu nói “là của Mục gia” mà Tiểu Ngư thốt ra trước khi chết, hóa ra chưa từng gạt người.

“Ở đây còn có một cây dù.” Phía dưới cùng của ngăn bí mật, đặt một cây dù giấy dầu màu xanh nhạt. Thẩm Dao Quang lần mò mở ra, bỗng nhiên một luồng sáng trắng từ trong tỏa ra, ánh sáng tụ lại giữa không trung hóa thành bóng người mờ nhạt, có thể nhìn ra là một thiếu nữ, có đôi phần giống Tiểu Ngư.

Tiêu Thiên Quyền kéo Thẩm Dao Quang ra đằng sau, tay kết ấn định triệu hồi kiếm Tinh Thần nhưng động tác làm được nửa chừng lại đột ngột dừng lại, “ồ” một tiếng.

“Sao vậy?” Thẩm Dao Quang hỏi.

“Nàng ta là linh thể dù.” Tiêu Thiên Quyền nói.

“Linh thể dù?”

“Chỉ khi được thấm đẫm bởi cảm xúc mãnh liệt nhất của nhân gian, vật chết mới có thể sinh ra linh thể. Mà linh khác với quỷ, nó không làm hại con người.”

Những linh thể mạnh mẽ thậm chí còn có thể sản sinh trí tuệ, giao tiếp được với người phàm. Chẳng hạn như kiếm linh của kiếm Tinh Thần, chính là do nỗi si tình sâu nặng của thiếu nữ Giáng Hà dành cho Tạ Cảnh Uyên khi còn sống mà ngưng tụ thành.

“Cây dù này hẳn từng vô cùng quan trọng với Tiểu Ngư, vì thế chấp niệm của nàng ta mới ngưng tụ thành linh thể, rồi bám vào cây dù này.” Tiêu Thiên Quyền nói.

Linh thể này ẩn dưới giường của Tạ Tư Nguy nhưng không bị hắn ăn mất, lý do rất đơn giản vì linh thể vốn không có tu vi, không thể làm hại người và chẳng gây ảnh hưởng gì. Dù có để lâu thì nó sẽ tự tiêu tan, mà Tạ Tư Nguy ăn nó cũng chẳng có lợi ích gì.

“Vậy nghĩa là trong người nàng ta chắc hẳn cất giấu câu chuyện của Tiểu Ngư. Sư huynh, chúng ta có cách nào nhìn thấy quá khứ của Tiểu Ngư thông qua linh thể này không?”

Từ khi linh thể dù xuất hiện, nàng ta vẫn bất động, hình thể càng lúc càng mờ đi.

Linh thể sinh ra từ ý niệm, mà thời gian lại là kẻ thù lớn nhất của nó. Nó đã tồn tại quá lâu, và giờ sắp tan biến rồi.

“Linh thể có ý thức riêng thường sẽ phong bế ký ức, không để người khác tùy tiện nhìn thấu.” Tiêu Thiên Quyên nói.

9 lượt thích

Bình Luận