“Trì Trì?”
Giọng nữ từ đầu dây bên kia truyền qua ống nghe tới tai một cách rõ ràng, Kỳ Hứa Trì khẽ cử động đôi môi nhưng không nói gì.
Trì Nghiên hờ hững liếc nhìn cô một cái, sau đó anh kéo ra một chiếc ghế mềm, đặt ở vị trí không gần cũng không xa so với Kỳ Hứa Trì.
Anh rũ mi, từ tốn cầm cây vĩ lên rồi cẩn thận bôi nhựa thông.
“Trì Trì?”
Lạc Lâm lại gọi một tiếng, Kỳ Hứa Trì nhìn thái độ lạnh nhạt không quan tâm của anh thì trong lòng vừa thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, lại vừa cảm thấy hơi khó chịu một cách vô cớ.
Nhưng cảm giác khó chịu này nhanh chóng bị cô bỏ qua.
Cô lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ừm.”
Vừa dứt lời, động tác của người đàn ông trước mặt bỗng nhiên ngừng lại, anh nhướng mắt, thế là hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh như bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, biểu cảm vẫn còn chút nghiêm túc: “Được.”
“...”
... Tớ có rất nhiều ý tưởng, tớ nghĩ tớ nên dùng trái tim chân thành của mình để theo đuổi anh ấy lại từ đầu.
... Được.
Cơn gió đêm thổi qua bên tai, mang theo một lọn tóc.
Kỳ Hứa Trì vừa ra khỏi phòng đàn không lâu, Lạc Lâm đã tìm đến.
Hai người vẫn còn cách một khoảng, Lạc Lâm khoác trên vai một chiếc áo khoác nam không biết từ đâu ra, mái tóc xoăn mềm mại rủ xuống sau lưng, trông cực kỳ bắt mắt.
“Biểu cảm đó của cậu là sao?”
Kỳ Hứa Trì nhướng mắt, liếc nhìn cô ấy: “Làm sao?”
Lạc Lâm nhanh chóng bước tới, cởi chiếc áo khoác trên người ra khoác lên vai cô, nói: "Cậu trông rất giống một phụ nữ đã có chồng bị trêu ghẹo.”
“Cậu muốn chết thì cứ nói thẳng.”
“Tớ cũng không muốn lắm.”
Lạc Lâm ôm vai cô, đổi đề tài: “Vừa rồi trong điện thoại, sao cậu không nói gì, cậu gặp ai vậy?”
Kỳ Hứa Trì bỗng nhiên im lặng, liếc mắt, bình tĩnh nhìn cô ấy.
“Sao…” Vẫn chưa nói xong, Lạc Lâm khựng lại trong chốc lát, dường như đột nhiên đã hiểu ra gì đó. Cô ấy thử thăm dò nhưng cũng có chút không dám tin hỏi: “Trì Nghiên?”
“Ừm.”
“Chết tiệt.”
Lạc Lâm dừng bước, quay người đối diện với Kỳ Hứa Trì, hai tay đặt lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng có làm chuyện ngu ngốc, hứa với tớ đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô ấy, Kỳ Hứa Trì buồn cười cong môi: "Tớ đã bao giờ làm chuyện ngu ngốc đâu?”
Lạc Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Có phải cậu đang hiểu sai về bản thân không vậy?”
Hai giây sau, vẻ mặt Lạc Lâm vô cùng đau khổ nói: “Trì Trì à, cậu phải nhanh chóng tìm lại đầu óc của mình đi.”
“...”
Buổi tiệc gần kết thúc, Kỳ Hứa Trì và Lạc Lâm sóng vai trở lại đại sảnh, sảnh rộng không có mấy người, nhưng ánh sáng vẫn rất rực rỡ.
Kỳ Minh bước vào từ cửa nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy con gái mình và Lạc Lâm.
“Cháu chào chú.”
Lạc Lâm chào hỏi xong, rồi nói thêm vài câu chuyện phiếm với Kỳ Hứa Trì. Khi chuẩn bị rời đi, cô ấy khựng người lại, quay sang đột nhiên nói: "Anh tớ có tổ chức một buổi tụ họp, cậu có đến không, ngay gần chỗ cậu ở thôi, rất gần.”
“Khi nào vậy?”
Kỳ Hứa Trì không có hứng thú với cuộc vui này, nên giọng điệu cũng qua loa. Cứ như không phải cô đang hỏi ‘khi nào’, mà là ‘tớ về nhà được chưa?’.
Lạc Lâm hiểu được ý ngầm của cô, nên không nói thêm gì nữa chỉ trả lời: “Ngày kia.”
Hai người nói xong, không khí trở nên trầm mặc. Kỳ Minh liếc nhìn biểu cảm của con gái, tầm mắt chuyển qua người Lạc Lâm: “Tiểu Lâm muốn đi đâu sao? Chú bảo tài xế đưa cháu đi.”
Lạc Lâm vẫy tay, cười rạng rỡ: “Không cần đâu chú, tạm biệt chú ạ.”
Rồi sau đó lại vẫy tay với Kỳ Hứa Trì: “Tớ đi đây nhé cô gái.”
Kỳ Hứa Trì đáp lại một tiếng hờ hững, cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của Lạc Lâm biến mất, thì cô mới thu hồi ánh nhìn.
Bầu trời đêm trong trẻo như được gột rửa, bao la huyền bí, rừng cây trên sườn núi rậm rạp tràn đầy sức sống.
Kỳ Hứa Trì đã chuyển ra sống một mình từ khi cô trưởng thành, xe chạy một mạch đến cổng biệt thự mới dừng lại.
Người tài xế đang định xuống xe mở cửa sau, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói của Kỳ Minh qua gương chiếu hậu, lập tức im lặng như tờ, vững vàng ngồi trong khoang lái.
Sân trước biệt thự được xây dựng đặc biệt đẹp đẽ, xanh tươi mơn mởn, những viên đá lát trên bãi cỏ được viền bằng những chiếc đèn nhỏ, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Ngoại trừ những buổi tiệc như hôm nay, Kỳ Hứa Trì đã rất lâu rồi không chủ động nói chuyện với bố mẹ. Dù Kỳ Minh bận rộn nhưng vẫn luôn dành thời gian quan tâm con gái, nhưng tình cảm trong thực tế, dù có bỏ ra thời gian, công sức, thậm chí là rất nhiều tiền bạc, cũng chưa chắc đã lấp đầy được những khe nứt lốm đốm, bí ẩn không lời giữa họ.
Kỳ Minh ngồi ở ghế sau, bên cạnh chính là con gái mình.
Giữa hai người là một khoảng cách xa lạ và lạnh lẽo.
Ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dưới sắc lạnh trong suốt màu da của Kỳ Hứa Trì trắng đến có hơi bệnh. Cô an tĩnh dựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trong xe thật tĩnh mịch.
Kỳ Minh mím môi nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái, bất giác lên tiếng: “Hứa Trì.”
Kỳ Hứa Trì không đáp, tầm mắt vẫn dừng lại ở ngoài cửa sổ.
Một lát sau, cô chậm rãi xoay người lại, một tay chống cằm, nhướng mắt lên.
Giống như đang hỏi ‘Có chuyện gì không?’.
Hai người nhìn nhau một lát.
Trong xe vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Kỳ Minh có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không tìm được lời mở đầu thích hợp.
Không đợi được lời nào tiếp theo, tia kiên nhẫn cuối cùng trong mắt Kỳ Hứa Trì biến mất hoàn toàn, cô đưa tay mở cửa xe, quay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.
Trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng đóng cửa nặng nề, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Kỳ Hứa Trì.
Kỳ Minh nhìn một lúc, nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng nói có vài phần khô khốc: “Đi thôi.”
Đúng mười hai giờ đêm, Kỳ Hứa Trì bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa mở máy tính.
Vừa ngồi xuống một giây, cô bỗng nhiên lại đứng lên.
Lúc quay lại phòng, trên tay có thêm một ly Coca.
Những giọt nước dần dần đọng lại trên thành ly, trượt xuống theo mặt kính trơn bóng. Cô đặt chiếc ly lên đế lót ly, chuẩn bị ngồi xuống.
Từ khóe mắt, cô nhìn thấy một cái áo khoác nam trên giá treo đồ.
Cô mới chợt nhớ ra.
Đây là cái áo khoác mà Lạc Lâm đưa cho cô vào hôm nay, cô đã quên trả lại.
Cô co chân ngồi trên ghế, một tay lau tóc, tay còn lại mở điện thoại ra rồi nhắn tin cho Lạc Lâm.
Vừa gõ chữ ‘Ngày mai cậu rảnh không?’, thì đầu dây bên kia như có thần giao cách cảm đã gửi một tin nhắn đến.
[Áo khoác của tớ còn ở chỗ cậu.]
Kỳ Hứa Trì lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, Lạc Lâm nghe máy ngay: “Cậu vẫn chưa ngủ à?”
“Ừ.”
Cô đặt khăn tắm sang một bên, kẹp điện thoại bên tai, mở tài khoản làm việc của mình lên.
“Áo khoác tớ đang ở chỗ cậu đấy, hay là ngày kia cậu qua đây tụ tập với bọn tớ luôn, tiện thể trả áo cho tớ.”
Quen biết nhau nhiều năm, Kỳ Hứa Trì hiểu rõ tiểu xảo của Lạc Lâm, và cũng hiểu tại sao vừa rồi Lạc Lâm không khuyên cô thêm nữa.
Thì ra là chờ vào chiêu này.
Cô chậc một tiếng, tầm mắt dừng ở trên màn hình máy tính: “Được, bãi triều đi.”
Nghe thấy tiếng nhấp chuột lờ mờ bên kia điện thoại, Lạc Lâm coi như không nghe thấy lời 'bãi triều' của Kỳ Hứa Trì, hỏi: "Đang làm gì thế?”
Kỳ Hứa Trì lười biếng nói: “Cậu là vợ của tớ à? Lại còn tra xét tớ.”
Cô vừa dứt lời, tầm mắt lướt xuống.
Vừa lướt qua một cái, cô hơi khựng lại.
Lạc Lâm rất không biết xấu hổ mà tiếp lời: “Chồng ơi, em không cho phép giữa chúng ta có bí mật như vậy.”
Nhìn nội dung trên màn hình, khóe môi Kỳ Hứa Trì cong lên một chút. Cô cũng rất phối hợp: “Vợ ơi, có người mời chồng đi diễn violin đấy.”
“Chết tiệt.” Lạc Lâm đột nhiên ngồi dậy, còn kích động hơn cả Kỳ Hứa Trì: “Ai gửi lời mời? Ở đâu? Khi nào?”
Ba câu hỏi liên tiếp được tung ra, Lạc Lâm nói rất nhanh lộ ra hết sự hưng phấn trong giọng nói: “Cậu có đi không?”
Không đợi Kỳ Hứa Trì trả lời, Lạc Lâm lại nằm xuống. Niềm vui trong đáy mắt dần tan đi, cô ấy trở mình, nói: “Tớ muốn ngồi ở vị trí tốt nhất.”
Nghe đối phương lẩm bẩm một mình, Kỳ Hứa Trì không vạch trần những mộng tưởng viển vông ấy của đối phương.
Cô lần lượt trả lời: “Chỉ là một buổi hòa nhạc nhỏ, ở khu phía Bắc, một tháng sau mới diễn.”
Lạc Lâm lăn một vòng trên giường: "Kỳ Hứa Trì của tớ là tuyệt vời nhất!”
Nghe những lời tâng bốc của đối phương, Kỳ Hứa Trì không bình luận, nhưng khóe môi lại nhếch lên một chút.
Hoàng hôn buông xuống, tại nhà họ Trì.
Theo các vị khách dần rời đi, sảnh chính cũng từ từ yên tĩnh trở lại, đám người hầu cuối cùng cũng bắt đầu dọn dẹp.
Bố Trì đi đi lại lại nửa ngày nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trì Nghiên.
Lúc đi ngang qua phòng đàn, bố Trì nhớ đến cuộc nói chuyện phiếm với Kỳ Minh vào hôm nay. Ông ấy vô tình biết được Kỳ Minh muốn đặt một cây đàn violin cho con gái mình.
Quan hệ hai nhà từ trước đến nay rất tốt, ông ấy nhớ rõ trong nhà vừa lúc có vài cây đàn tốt, chọn một cây để tặng cho con gái Kỳ Minh cũng không tệ.
Vừa định đi về phía phòng đàn, bước chân ông ấy khựng lại. Ông ấy nhớ rằng nếu muốn tặng đàn thì cũng phải bảo dưỡng một chút nên đã rẽ sang phòng để đi tìm nhựa thông.
Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, giá sách gỗ đầy ắp những cuốn sách được đóng gói tinh xảo.
Bố Trì đứng bên trái, tìm kiếm một lúc lâu.
Không tìm thấy được nhựa thông, ông ấy đứng trước giá sách, gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Mình nhớ là đã để nó ở đây mà.”
Ông ấy không tin, lại tìm thêm một lúc, xác nhận không thấy, mới khó hiểu lẩm bẩm: “Nhựa thông mà mình để ở đây đâu rồi?”
Một lát sau, bố Trì khó hiểu đi vào phòng đàn.
Trì Nghiên ngồi sau bàn, nhìn thấy bố Trì đến thì chào hỏi, rồi rũ mắt xuống, ngắm nhìn cây đàn trên tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Bố Trì nhướng mày, đi qua chỗ của anh: “Con ngẩn ra đó làm gì thế?”
Trì Nghiên dựa lưng vào ghế, vẻ mặt rất hờ hững không có phản ứng gì.
Đã quen với tính cách của Trì Nghiên, bố Trì cũng không tức giận, liếc mắt qua, thấy hộp nhựa thông đặt ngay chính giữa bàn, bên cạnh là cây violin chưa được cất vào hộp đàn.
“Này thằng nhóc này, lấy nhựa thông rồi cũng không nói một tiếng, làm bố tìm mất nửa ngày.”
Nói xong, ông ấy cũng lười xem phản ứng của Trì Nghiên. Bố Trì cầm lấy đàn violin, cúi đầu đánh giá một lúc rồi nói: “Hai ngày nữa con mang cây đàn này qua cho Tiểu Trì đi.”
Trì Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, có cái gì đó lóe lên trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Môi mỏng khẽ mở: “Được.”
Trông anh có vẻ rất vui khi đi chuyến này.
Giọng nữ từ đầu dây bên kia truyền qua ống nghe tới tai một cách rõ ràng, Kỳ Hứa Trì khẽ cử động đôi môi nhưng không nói gì.
Trì Nghiên hờ hững liếc nhìn cô một cái, sau đó anh kéo ra một chiếc ghế mềm, đặt ở vị trí không gần cũng không xa so với Kỳ Hứa Trì.
Anh rũ mi, từ tốn cầm cây vĩ lên rồi cẩn thận bôi nhựa thông.
“Trì Trì?”
Lạc Lâm lại gọi một tiếng, Kỳ Hứa Trì nhìn thái độ lạnh nhạt không quan tâm của anh thì trong lòng vừa thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, lại vừa cảm thấy hơi khó chịu một cách vô cớ.
Nhưng cảm giác khó chịu này nhanh chóng bị cô bỏ qua.
Cô lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ừm.”
Vừa dứt lời, động tác của người đàn ông trước mặt bỗng nhiên ngừng lại, anh nhướng mắt, thế là hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh như bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, biểu cảm vẫn còn chút nghiêm túc: “Được.”
“...”
... Tớ có rất nhiều ý tưởng, tớ nghĩ tớ nên dùng trái tim chân thành của mình để theo đuổi anh ấy lại từ đầu.
... Được.
Cơn gió đêm thổi qua bên tai, mang theo một lọn tóc.
Kỳ Hứa Trì vừa ra khỏi phòng đàn không lâu, Lạc Lâm đã tìm đến.
Hai người vẫn còn cách một khoảng, Lạc Lâm khoác trên vai một chiếc áo khoác nam không biết từ đâu ra, mái tóc xoăn mềm mại rủ xuống sau lưng, trông cực kỳ bắt mắt.
“Biểu cảm đó của cậu là sao?”
Kỳ Hứa Trì nhướng mắt, liếc nhìn cô ấy: “Làm sao?”
Lạc Lâm nhanh chóng bước tới, cởi chiếc áo khoác trên người ra khoác lên vai cô, nói: "Cậu trông rất giống một phụ nữ đã có chồng bị trêu ghẹo.”
“Cậu muốn chết thì cứ nói thẳng.”
“Tớ cũng không muốn lắm.”
Lạc Lâm ôm vai cô, đổi đề tài: “Vừa rồi trong điện thoại, sao cậu không nói gì, cậu gặp ai vậy?”
Kỳ Hứa Trì bỗng nhiên im lặng, liếc mắt, bình tĩnh nhìn cô ấy.
“Sao…” Vẫn chưa nói xong, Lạc Lâm khựng lại trong chốc lát, dường như đột nhiên đã hiểu ra gì đó. Cô ấy thử thăm dò nhưng cũng có chút không dám tin hỏi: “Trì Nghiên?”
“Ừm.”
“Chết tiệt.”
Lạc Lâm dừng bước, quay người đối diện với Kỳ Hứa Trì, hai tay đặt lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng có làm chuyện ngu ngốc, hứa với tớ đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô ấy, Kỳ Hứa Trì buồn cười cong môi: "Tớ đã bao giờ làm chuyện ngu ngốc đâu?”
Lạc Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Có phải cậu đang hiểu sai về bản thân không vậy?”
Hai giây sau, vẻ mặt Lạc Lâm vô cùng đau khổ nói: “Trì Trì à, cậu phải nhanh chóng tìm lại đầu óc của mình đi.”
“...”
Buổi tiệc gần kết thúc, Kỳ Hứa Trì và Lạc Lâm sóng vai trở lại đại sảnh, sảnh rộng không có mấy người, nhưng ánh sáng vẫn rất rực rỡ.
Kỳ Minh bước vào từ cửa nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy con gái mình và Lạc Lâm.
“Cháu chào chú.”
Lạc Lâm chào hỏi xong, rồi nói thêm vài câu chuyện phiếm với Kỳ Hứa Trì. Khi chuẩn bị rời đi, cô ấy khựng người lại, quay sang đột nhiên nói: "Anh tớ có tổ chức một buổi tụ họp, cậu có đến không, ngay gần chỗ cậu ở thôi, rất gần.”
“Khi nào vậy?”
Kỳ Hứa Trì không có hứng thú với cuộc vui này, nên giọng điệu cũng qua loa. Cứ như không phải cô đang hỏi ‘khi nào’, mà là ‘tớ về nhà được chưa?’.
Lạc Lâm hiểu được ý ngầm của cô, nên không nói thêm gì nữa chỉ trả lời: “Ngày kia.”
Hai người nói xong, không khí trở nên trầm mặc. Kỳ Minh liếc nhìn biểu cảm của con gái, tầm mắt chuyển qua người Lạc Lâm: “Tiểu Lâm muốn đi đâu sao? Chú bảo tài xế đưa cháu đi.”
Lạc Lâm vẫy tay, cười rạng rỡ: “Không cần đâu chú, tạm biệt chú ạ.”
Rồi sau đó lại vẫy tay với Kỳ Hứa Trì: “Tớ đi đây nhé cô gái.”
Kỳ Hứa Trì đáp lại một tiếng hờ hững, cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của Lạc Lâm biến mất, thì cô mới thu hồi ánh nhìn.
Bầu trời đêm trong trẻo như được gột rửa, bao la huyền bí, rừng cây trên sườn núi rậm rạp tràn đầy sức sống.
Kỳ Hứa Trì đã chuyển ra sống một mình từ khi cô trưởng thành, xe chạy một mạch đến cổng biệt thự mới dừng lại.
Người tài xế đang định xuống xe mở cửa sau, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói của Kỳ Minh qua gương chiếu hậu, lập tức im lặng như tờ, vững vàng ngồi trong khoang lái.
Sân trước biệt thự được xây dựng đặc biệt đẹp đẽ, xanh tươi mơn mởn, những viên đá lát trên bãi cỏ được viền bằng những chiếc đèn nhỏ, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Ngoại trừ những buổi tiệc như hôm nay, Kỳ Hứa Trì đã rất lâu rồi không chủ động nói chuyện với bố mẹ. Dù Kỳ Minh bận rộn nhưng vẫn luôn dành thời gian quan tâm con gái, nhưng tình cảm trong thực tế, dù có bỏ ra thời gian, công sức, thậm chí là rất nhiều tiền bạc, cũng chưa chắc đã lấp đầy được những khe nứt lốm đốm, bí ẩn không lời giữa họ.
Kỳ Minh ngồi ở ghế sau, bên cạnh chính là con gái mình.
Giữa hai người là một khoảng cách xa lạ và lạnh lẽo.
Ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dưới sắc lạnh trong suốt màu da của Kỳ Hứa Trì trắng đến có hơi bệnh. Cô an tĩnh dựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trong xe thật tĩnh mịch.
Kỳ Minh mím môi nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái, bất giác lên tiếng: “Hứa Trì.”
Kỳ Hứa Trì không đáp, tầm mắt vẫn dừng lại ở ngoài cửa sổ.
Một lát sau, cô chậm rãi xoay người lại, một tay chống cằm, nhướng mắt lên.
Giống như đang hỏi ‘Có chuyện gì không?’.
Hai người nhìn nhau một lát.
Trong xe vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Kỳ Minh có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không tìm được lời mở đầu thích hợp.
Không đợi được lời nào tiếp theo, tia kiên nhẫn cuối cùng trong mắt Kỳ Hứa Trì biến mất hoàn toàn, cô đưa tay mở cửa xe, quay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.
Trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng đóng cửa nặng nề, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Kỳ Hứa Trì.
Kỳ Minh nhìn một lúc, nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng nói có vài phần khô khốc: “Đi thôi.”
Đúng mười hai giờ đêm, Kỳ Hứa Trì bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa mở máy tính.
Vừa ngồi xuống một giây, cô bỗng nhiên lại đứng lên.
Lúc quay lại phòng, trên tay có thêm một ly Coca.
Những giọt nước dần dần đọng lại trên thành ly, trượt xuống theo mặt kính trơn bóng. Cô đặt chiếc ly lên đế lót ly, chuẩn bị ngồi xuống.
Từ khóe mắt, cô nhìn thấy một cái áo khoác nam trên giá treo đồ.
Cô mới chợt nhớ ra.
Đây là cái áo khoác mà Lạc Lâm đưa cho cô vào hôm nay, cô đã quên trả lại.
Cô co chân ngồi trên ghế, một tay lau tóc, tay còn lại mở điện thoại ra rồi nhắn tin cho Lạc Lâm.
Vừa gõ chữ ‘Ngày mai cậu rảnh không?’, thì đầu dây bên kia như có thần giao cách cảm đã gửi một tin nhắn đến.
[Áo khoác của tớ còn ở chỗ cậu.]
Kỳ Hứa Trì lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, Lạc Lâm nghe máy ngay: “Cậu vẫn chưa ngủ à?”
“Ừ.”
Cô đặt khăn tắm sang một bên, kẹp điện thoại bên tai, mở tài khoản làm việc của mình lên.
“Áo khoác tớ đang ở chỗ cậu đấy, hay là ngày kia cậu qua đây tụ tập với bọn tớ luôn, tiện thể trả áo cho tớ.”
Quen biết nhau nhiều năm, Kỳ Hứa Trì hiểu rõ tiểu xảo của Lạc Lâm, và cũng hiểu tại sao vừa rồi Lạc Lâm không khuyên cô thêm nữa.
Thì ra là chờ vào chiêu này.
Cô chậc một tiếng, tầm mắt dừng ở trên màn hình máy tính: “Được, bãi triều đi.”
Nghe thấy tiếng nhấp chuột lờ mờ bên kia điện thoại, Lạc Lâm coi như không nghe thấy lời 'bãi triều' của Kỳ Hứa Trì, hỏi: "Đang làm gì thế?”
Kỳ Hứa Trì lười biếng nói: “Cậu là vợ của tớ à? Lại còn tra xét tớ.”
Cô vừa dứt lời, tầm mắt lướt xuống.
Vừa lướt qua một cái, cô hơi khựng lại.
Lạc Lâm rất không biết xấu hổ mà tiếp lời: “Chồng ơi, em không cho phép giữa chúng ta có bí mật như vậy.”
Nhìn nội dung trên màn hình, khóe môi Kỳ Hứa Trì cong lên một chút. Cô cũng rất phối hợp: “Vợ ơi, có người mời chồng đi diễn violin đấy.”
“Chết tiệt.” Lạc Lâm đột nhiên ngồi dậy, còn kích động hơn cả Kỳ Hứa Trì: “Ai gửi lời mời? Ở đâu? Khi nào?”
Ba câu hỏi liên tiếp được tung ra, Lạc Lâm nói rất nhanh lộ ra hết sự hưng phấn trong giọng nói: “Cậu có đi không?”
Không đợi Kỳ Hứa Trì trả lời, Lạc Lâm lại nằm xuống. Niềm vui trong đáy mắt dần tan đi, cô ấy trở mình, nói: “Tớ muốn ngồi ở vị trí tốt nhất.”
Nghe đối phương lẩm bẩm một mình, Kỳ Hứa Trì không vạch trần những mộng tưởng viển vông ấy của đối phương.
Cô lần lượt trả lời: “Chỉ là một buổi hòa nhạc nhỏ, ở khu phía Bắc, một tháng sau mới diễn.”
Lạc Lâm lăn một vòng trên giường: "Kỳ Hứa Trì của tớ là tuyệt vời nhất!”
Nghe những lời tâng bốc của đối phương, Kỳ Hứa Trì không bình luận, nhưng khóe môi lại nhếch lên một chút.
Hoàng hôn buông xuống, tại nhà họ Trì.
Theo các vị khách dần rời đi, sảnh chính cũng từ từ yên tĩnh trở lại, đám người hầu cuối cùng cũng bắt đầu dọn dẹp.
Bố Trì đi đi lại lại nửa ngày nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trì Nghiên.
Lúc đi ngang qua phòng đàn, bố Trì nhớ đến cuộc nói chuyện phiếm với Kỳ Minh vào hôm nay. Ông ấy vô tình biết được Kỳ Minh muốn đặt một cây đàn violin cho con gái mình.
Quan hệ hai nhà từ trước đến nay rất tốt, ông ấy nhớ rõ trong nhà vừa lúc có vài cây đàn tốt, chọn một cây để tặng cho con gái Kỳ Minh cũng không tệ.
Vừa định đi về phía phòng đàn, bước chân ông ấy khựng lại. Ông ấy nhớ rằng nếu muốn tặng đàn thì cũng phải bảo dưỡng một chút nên đã rẽ sang phòng để đi tìm nhựa thông.
Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, giá sách gỗ đầy ắp những cuốn sách được đóng gói tinh xảo.
Bố Trì đứng bên trái, tìm kiếm một lúc lâu.
Không tìm thấy được nhựa thông, ông ấy đứng trước giá sách, gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Mình nhớ là đã để nó ở đây mà.”
Ông ấy không tin, lại tìm thêm một lúc, xác nhận không thấy, mới khó hiểu lẩm bẩm: “Nhựa thông mà mình để ở đây đâu rồi?”
Một lát sau, bố Trì khó hiểu đi vào phòng đàn.
Trì Nghiên ngồi sau bàn, nhìn thấy bố Trì đến thì chào hỏi, rồi rũ mắt xuống, ngắm nhìn cây đàn trên tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Bố Trì nhướng mày, đi qua chỗ của anh: “Con ngẩn ra đó làm gì thế?”
Trì Nghiên dựa lưng vào ghế, vẻ mặt rất hờ hững không có phản ứng gì.
Đã quen với tính cách của Trì Nghiên, bố Trì cũng không tức giận, liếc mắt qua, thấy hộp nhựa thông đặt ngay chính giữa bàn, bên cạnh là cây violin chưa được cất vào hộp đàn.
“Này thằng nhóc này, lấy nhựa thông rồi cũng không nói một tiếng, làm bố tìm mất nửa ngày.”
Nói xong, ông ấy cũng lười xem phản ứng của Trì Nghiên. Bố Trì cầm lấy đàn violin, cúi đầu đánh giá một lúc rồi nói: “Hai ngày nữa con mang cây đàn này qua cho Tiểu Trì đi.”
Trì Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, có cái gì đó lóe lên trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Môi mỏng khẽ mở: “Được.”
Trông anh có vẻ rất vui khi đi chuyến này.