ĐỪNG THÍCH EM

Chương 3

Avatar Hoa Tím Biếc
3,661 Chữ


Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ kính sát sàn, những đốm sáng hình thoi trông đặc biệt chói mắt.

Kỳ Hứa Trì kéo chiếc chăn mỏng qua, che đi cái đầu nhỏ của mình, cô nằm nán lại trên giường một lát, rồi mới chậm rãi ngồi dậy.

Một nhúm tóc mềm mại lộn xộn vểnh lên, cô gắng gượng mở đôi mắt ngái ngủ, đưa tay lấy chiếc điện thoại bên giường.

Tám giờ rưỡi sáng.

Cô ném điện thoại sang một bên, rồi lại nằm xuống.

Vài giây sau, cô dường như nhận ra điều gì đó không đúng, đột nhiên lại ngồi bật dậy, mò lấy điện thoại, mở ra xem.

Một lời mời kết bạn.

Ghi chú là Trì Nghiên.

“...”

Như thể chiếc điện thoại là củ khoai tây nóng bỏng, cô theo bản năng nới lỏng lòng bàn tay, điện thoại lại lần nữa rơi xuống chiếc chăn mềm.

Cô bất động ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại.

Một lúc sau, Kỳ Hứa Trì đi vào phòng tắm, tự mình chỉnh trang sạch sẽ, rồi đi xuống lầu.

Trên bàn ăn là bữa sáng dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn, cô nâng chiếc cốc thủy tinh lên, nhưng khựng lại giữa chừng.

Cô rũ mắt, mở điện thoại ra nhấn vào lời mời kết bạn của Trì Nghiên.

Tầm mắt cô dừng lại ở ảnh đại diện của anh.

Đó là một chiếc chuông bạc có buộc một sợi chỉ đỏ.

Cô sững sờ một chút, ngón tay hơi khựng lại, lửng trên nút từ chối.

Ngày xưa khi hai người còn bên nhau, họ dùng một cặp hình đại diện đôi, hình gốc là một chú mèo duỗi móng vuốt ra, trên chiếc móng hồng mềm mại buộc một sợi dây màu đỏ, đầu sợi dây là một chiếc chuông bạc.

Cái của cô là hình chú mèo duỗi móng vuốt.

Đó là lúc hai người vừa ở bên nhau không lâu.

Trì Nghiên tự tay vẽ, lúc vẽ xong đưa cho cô xem giọng điệu rất ngả ngớn: “Không phải cô lớn nói không có cảm giác an toàn sao? Như vậy đủ chưa, không đủ thì anh đánh dấu thêm là 'Bạn trai của bảo bối Trì Trì' thì sao?”

Kỳ Hứa Trì có chút buồn cười, khóe môi cong lên ý cười giữa hàng lông mày dần dần không che giấu được nữa.

Khi trả lại máy tính bảng cho anh, cô cũng dùng giọng điệu rất đáng ghét đáp lại một câu: "Ồ, hóa ra anh nghĩ thế là đủ rồi à?”



Kỳ Hứa Trì chần chừ, ngón tay lơ lửng giữa không trung một lúc, cuối cùng vẫn nhấn từ chối.

Buông điện thoại xuống, cô hai tay bưng ly sữa suy nghĩ từ từ trôi xa.

Hai người quen nhau từ nhỏ, cô thật ra đã không nhớ rõ lắm chuyện hồi bé nữa.

Trì Nghiên luôn đối xử với cô rất tốt, dường như không biết từ khi nào, cô đã dựa vào tình yêu của anh mà làm mọi thứ một cách không kiêng dè và có chỗ dựa vững chắc.

Cô đã bị anh chiều hư.

Vì thế sau này khi chia tay, cô đã phải mất một thời gian dài để tiêu hóa, thậm chí đến tận bây giờ, cô cũng không thể chắc chắn rằng mình đã thực sự bước ra khỏi chuyện đó hay chưa.

Cứ tưởng đây chỉ là một đoạn xen kẽ ngoài ý muốn, thế nhưng suy nghĩ lại trở nên rối bời một cách vô cớ.

Trước đây cũng có lúc vì Trì Nghiên mà cô không thể tĩnh tâm được.

Thông thường những lúc như vậy, Kỳ Hứa Trì đều tự tìm cho mình một việc gì đó để làm, vừa hay tối qua nhận được lời mời tham gia buổi hòa nhạc, liền mở máy tính liên lạc với đối phương.

Nhà hát Âm Nhạc mới được xây dựng ở khu phía Bắc, để quảng bá nên đã cố ý mời một số người làm nghệ thuật đến, phần lớn đều là người ở thành phố A. Nói cho đúng thì cũng chỉ tương đương với việc lập ra một ban nhạc nhỏ, số người tham gia không quá nhiều.

Ý tưởng ban đầu của bên tổ chức cũng không phải chuẩn bị thật sự tạo ra một ban nhạc quá cao cấp, chỉ là mời một số người giàu có đến ủng hộ, danh tiếng tự nhiên cũng sẽ tăng lên.

Nhưng dù sao cũng là một buổi biểu diễn, không thể để kết quả cuối cùng quá tệ, vì thế họ vẫn mời thêm vài người chuyên nghiệp.

Mác của Kỳ Hứa Trì là người có tiền, cho nên thái độ của bên kia mọi mặt đều đặc biệt tốt, cũng rất nhiệt tình.

Hầu như không có gì Kỳ Hứa Trì cần phải cân nhắc, khi thương lượng gần xong, nhân viên làm việc rất hiểu chuyện đã kéo Kỳ Hứa Trì vào nhóm chat.

Họ còn cố ý nói với Kỳ Hứa Trì rằng cho dù cô bận việc không đến được cũng không sao.

Thật biết nói chuyện, tóm lại bên kia làm việc rất tốt thấy vậy Kỳ Hứa Trì cũng nhận lời.

Sau đó, lúc cô nhấn vào nhóm chat cô đã bị tên nhóm làm cho sững sờ.

A~a~a~

“...”

Cái tên nhóm bậy bạ gì thế này?

Người đàn ông vĩnh viễn thẳng (Chỉ huy): Cuối cùng cũng đầy đủ.

Người đàn ông bị phím đàn chơi đùa: Chúng ta hẹn thời gian đến đó diễn tập đi.

Nhìn tên nhóm và tên của hai người kia, Kỳ Hứa Trì có chút do dự. Dường như cô đã đi vào một nơi nào đó không ổn rồi.

Khi bàn đến việc chính, những người trong nhóm lần lượt xuất hiện. Sau khi thống nhất thời gian, nhóm chat dần dần trở lại yên lặng.

Lướt qua danh sách các bản nhạc được gửi trong nhóm, đều là những bản Kỳ Hứa Trì rất quen thuộc, không cần tốn quá nhiều thời gian để chuẩn bị.

Cô xem thời gian rồi xoay người đi vào phòng đàn.

Gần trưa, Kỳ Hứa Trì vừa xoa cánh tay vừa loạng choạng bước ra. Ngay lúc đó, cô nghe tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập như tiếng đòi mạng.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nữ bên kia đã không kịp chờ đợi mà vọt tới: "Trì Trì của tớ ơi, sao cậu giờ này mới dậy, hai giờ chiều mai nhé, đừng đến muộn đấy, tớ gửi địa chỉ cho cậu rồi.”

Kỳ Hứa Trì cũng lười giải thích với cô ấy, chỉ nói: “Biết rồi.”

Cô vừa ra khỏi phòng đàn, tai còn đắm chìm trong âm nhạc thuần túy vừa rồi bỗng nhiên nghe thấy Lạc Lâm nói một tràng như vậy không khỏi cảm thấy có chút ồn ào.

Kỳ Hứa Trì dịch điện thoại ra một chút, khẽ tặc lưỡi.

Phải nói rằng tiếng chậc này vô cùng tinh túy, tuy không nói gì, nhưng một từ đó đã biểu đạt chính xác tất cả cảm xúc của cô.

“?”

Mặc dù Kỳ Hứa Trì cố ý dịch điện thoại ra một chút nhưng Lạc Lâm vẫn nghe thấy.

Cô ấy cầm điện thoại môi để lại gần mic, giọng nói cao lên: “Cậu có ý gì?”

“Tớ nói” Kỳ Hứa Trì dừng lại một chút, dịu dàng khen cô ấy: “Giọng của cậu thật là dễ nghe.”

“Hứ, cô gái này thật là.”

Kỳ Hứa Trì đổi tay cầm điện thoại, vừa đi về phía nhà ăn vừa hỏi: “Ngày mai có những ai vậy?”

Trước đây cô không thích những nơi đông người đặc biệt là ở nhà. Bởi vậy, ba bữa cơm một ngày đều là dì giúp việc đến làm rồi đi. Tủ lạnh cũng quanh năm đầy nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn nhanh.

Tuy nhiên những năm gần đây, Kỳ Hứa Trì có lẽ đã trưởng thành, đủ loại thói quen và tật xấu kỳ quái trước đây đều gần như đã sửa, tính tình cũng tốt hơn nhiều.

Lạc Lâm suy nghĩ một lúc: “Gần như đều là những người trước đây, không biết họ có mang bạn bè của họ đến không.”

Kỳ Hứa Trì kéo ghế ngồi xuống, không đáp lời lướt mắt nhìn món ăn trên bàn.

May mắn là Lạc Lâm cũng đã quen với kiểu người mắc bệnh lười giai đoạn cuối, chọc một cái mới nhúc nhích như Kỳ Hứa Trì, nên không dừng lại quá lâu ở chủ đề này.

Liên tưởng đến khoảng thời gian rảnh rỗi lớn vào buổi chiều, cô ấy chống cằm nói một cách buồn chán: "Chiều nay đi chơi không? Trì Trì của tớ.”

Nghe Lạc Lâm nói câu ‘Trì Trì của tớ’, Kỳ Hứa Trì liền cảm thấy thật buồn nôn, tay cầm đũa của cô cũng khựng lại giữa không trung.

Hai giây sau, cô đè thấp giọng nói chuyện bằng chất giọng nũng nịu: “Đi ra ngoài để làm gì vậy? Cục cưng của tớ.”

Chất giọng của Kỳ Hứa Trì trời sinh đã rất mềm mại, ngay cả lúc mắng chửi người cũng không có chút sát thương nào.

Đây cũng là lý do Lạc Lâm và Kỳ Hứa Trì thân như vậy nhưng lại rất ít khi cãi nhau.

Ngày bình thường cô ấy nói chuyện với Lạc Lâm bằng giọng lạnh lùng, đột nhiên thốt ra một tiếng như thế, Lạc Lâm không hề phòng bị mà ngây người ra.

Toàn thân cô ấy cứ như một bức tượng trong viện bảo tàng, bất động một lúc lâu mới thoát ra khỏi cái giọng nói nũng nịu đó để hoàn hồn lại.

Một lần nữa cầm chắc điện thoại lại, giọng Lạc Lâm xen lẫn một phần nhiệt tình ẩn giấu và vẻ hơi biến thái: "Gọi thêm một tiếng nữa đi, Trì Trì của tớ.”

“...”

Cái yêu cầu biến thái gì thế này?

Khiến Lạc Lâm mất hứng coi như đã thất bại, Kỳ Hứa Trì chỉ rũ mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang hiện cuộc trò chuyện.

Giây tiếp theo cô không hề có gánh nặng tâm lý mà cúp điện thoại.

Thời tiết đầu hè dần dần có cảm giác oi bức rõ rệt, thành phố A vốn phồn hoa, phố thương mại luôn tấp nập người qua lại.

Nơi Lạc Lâm hẹn chính là phòng hoà nhạc sắp được mở màn ở khu phía Bắc. Biết Kỳ Hứa Trì một tháng sau sẽ biểu diễn ở đó Lạc Lâm trở nên nhiệt tình một cách bất thường. Cô ấy còn chuẩn bị trước một món quà chúc mừng cho Kỳ Hứa Trì, nhờ bạn bè ở nước ngoài mua một bức tranh sơn dầu để cô đem đi tặng.

Nghe nói là tác phẩm của một người mới danh tiếng cũng không lớn lắm nhưng Lạc Lâm nhìn trúng không phải những thứ đó.

Chỉ là bởi vì tên của bức tranh là Gió Trăng Của Celia.

Celia là tên tiếng Anh của Kỳ Hứa Trì.

Mặc dù không biết người vẽ bức tranh này là ai nhưng Lạc Lâm vô cùng tán thưởng khả năng đặt tên của người đó.

Đúng hai giờ, hành lang bên ngoài phòng hòa nhạc yên tĩnh và trống trải, Lạc Lâm đợi một lát không thấy Kỳ Hứa Trì đến, liền đi đến cửa sổ nhìn xuống.

Người đi trên đường rất đông đúc.

Lạc Lâm chán nản nhìn một hồi bỗng nhiên sững sờ, theo bản năng chớp chớp mắt, phát hiện mình quả thật không nhìn nhầm.

Có một chiếc xe giống hệt xe của cô ấy đang đậu ở ngã tư. Nếu không phải biển số xe khác nhau, cô ấy đã tưởng đó là xe của mình rồi.

Đang chuẩn bị nhìn lại lần nữa, trên vai cô ấy bỗng nhiên nặng trĩu.

Cô ấy xoay người, không biết Kỳ Hứa Trì đã đến từ lúc nào.

“Đang nhìn gì thế?”

Thời tiết hôm nay nóng bức, Kỳ Hứa Trì chỉ mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đen, làn da trắng ngần, xương quai xanh tinh tế lộ ra, thân hình cân đối, vòng eo thon gọn, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Có một khoảnh khắc, Lạc Lâm muốn trở thành đàn ông.

Bị vẻ đẹp hút hồn đó thu hút, cô nhất thời quên mất mình vừa định nói gì, lắp bắp mở lời: "Tớ mang đồ uống cho cậu này, rất mảnh.”

Kỳ Hứa Trì nghi ngờ ngước mắt lên, Lạc Lâm mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Ý tớ là, rất đẹp.”

“...”

Nhìn Kỳ Hứa Trì mặt không biểu cảm, lần này Lạc Lâm ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khu phố thương mại ở khu phía Bắc có khá nhiều khu vực đậm chất nghệ thuật, số lượng phòng trưng bày tranh nhiều gấp ba lần các khu khác. Phòng hòa nhạc mới xây không chỉ chọn được một vị trí đắc địa, mà còn đề cao hiệu ứng thị giác sang trọng và tao nhã, tăng thêm nét quyến rũ của một thành phố âm nhạc, khắp nơi đều toát lên sự bí ẩn và mơ mộng của văn hóa ngoại quốc.
Ở thành phố A đầy rẫy sự xa hoa, Kỳ Hứa Trì lâu ngày mới cảm nhận được một sự yên bình mơ hồ nhưng chân thực.

Vì mới xây không lâu, phòng hoà nhạc cũng không có mấy người, thứ để xem cũng không nhiều lắm.

Dạo này khu phố thương mại gần phòng hoà nhạc dường như quy tụ đủ mọi nơi tiêu xài hàng hiệu. Những tòa nhà chọc trời san sát nhau dưới nắng vàng trông hơi chói mắt.

Ngoài hành lang, từng mảng nắng lớn trải dài. Kỳ Hứa Trì vốn không ưa ánh sáng nên đi sát phía trong, vừa đi vừa nghe Lạc Lâm tán gẫu bên tai.

“Nghe nói ngày mai ‘người ấy’ cũng muốn tới dự tiệc.”

Lạc Lâm nói đến đây, tạm dừng một chút giọng điệu có chút bất mãn: “Chả ai mời anh ta cả.”

Lạc Lâm thậm chí không muốn nói tên người đó, luôn dùng từ ‘người ấy’ để xưng hô.

Người có tiền ở thành phố A rất nhiều, những cậu ấm cô chiêu đều giao du trong vòng tròn xã giao của chính mình. Hiếm khi có chuyện mời mời người ngoài.

“Người ấy” bị Lạc Lâm chán ghét là vì anh vốn không thuộc giới này, thuộc nhóm muốn cố gắng hòa nhập bằng mọi giá, những người như vậy thì rất nhiều.

Cũng không biết sao, Lạc Lâm đang nói đến đây lại nhớ ra cái gì đó càng thêm phẫn nộ.

“Thật không hiểu trước đây là ai dắt anh ta đến, bây giờ suốt ngày hứa hẹn với Trì Trì của chúng ta, chẳng lẽ trong lòng anh ta không tự biết mình là người như thế nào sao?”

Kỳ Hứa Trì lười biếng ngẩng mắt, nhìn Lạc Lâm đang nói không ngừng, giọng thờ ơ: “Anh ta tưởng mình thận trọng từng bước thì cứ để anh ta nghĩ vậy đi.”

Nghe câu này, Lạc Lâm cong mày, cười một cách phóng khoáng, khoác vai cô: "Lần đầu tiên tớ thấy sự lạnh lùng của cậu đáng yêu đến thế, đi nào, chị mời em đi ăn.”

Rời khỏi phòng hòa nhạc, hai người quay sang bãi đậu xe, Lạc Lâm lên ghế lái, vừa nhập địa chỉ định vị, vừa nói với Kỳ Hứa Trì: “Tớ nhớ khu phía Tây mới mở một nhà hàng hình như hương vị cũng không tồi. Lái xe qua đó chắc mất một tiếng khoảng 4 giờ là tới nơi, chúng ta đi dạo một lúc nữa là vừa đẹp để ăn.”

Kỳ Hứa Trì hạ nửa cửa sổ xe xuống, có chút buồn cười: “Ăn một bữa cơm mà cậu chạy từ khu phía Bắc sang khu phía Tây luôn à?”

Ánh mắt cô khẽ chuyển, giọng nói mang ý nghĩ sâu xa xen lẫn vài phần đùa giỡn.

“Tớ đây thấy vui là được!”

Lạc Lâm nói một cách dứt khoát.

Khóe môi Kỳ Hứa Trì khẽ cong, không nói gì thêm ánh mắt dõi theo khung cảnh ngoài cửa sổ xe.

Bên ngoài đường có không ít cây xanh, thật sự rất đẹp mắt.

Mất một tiếng lái xe, đi được nửa đường thì cô ấy tấp vào lề đường dừng xe lại.

Lạc Lâm xuống xe nghe điện thoại: “Anh ta không ở khu phía Tây ư? Chết tiệt, tôi đã lái được nửa đường rồi, người đàn ông này có bệnh không vậy?”

Vài phút sau, cúp điện thoại Lạc Lâm hùng hùng hổ hổ lên xe, rồi quay đầu lại.

Kỳ Hứa Trì liếc nhìn cô ấy: “Không đi khu phía Tây nữa à?”

“Không đi nữa, tớ tức chết mất thôi.”

Lạc Lâm quay đầu xe đi về khu phía Bắc, vừa nghe điện thoại xong cảm xúc của cô ấy vẫn chưa điều chỉnh lại, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Cậu nói xem trên đời làm sao lại có người đàn ông lạnh lùng như thế chứ? Tớ ám chỉ anh ta lâu như vậy rồi, chẳng lẽ tớ rất xấu xí sao?”

Kỳ Hứa Trì đã quen với việc nghe cô ấy than vãn, tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì.

Lạc Lâm nói một lúc, tâm trạng tốt hơn, chuyển sang chủ đề khác, cái miệng nhỏ lại bắt đầu liến thoắng không ngừng.

Cơn gió tháng Sáu hầm hập thổi qua, mang theo hơi nóng bức bối và chút nôn nao. Tán lá xanh rậm rạp khẽ lay động, im lìm mà vẫn toát lên vẻ trầm tĩnh trưởng thành.

Âm nhạc trên xe chậm rãi, lén lút xoa dịu những suy nghĩ hỗn loạn.

Kỳ Hứa Trì nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Có.”

“Cái gì?”

— Cậu nói xem trên đời làm sao lại có người đàn ông lạnh lùng như thế chứ?

Sáu giờ tối, Lạc Lâm đặt một phòng ở nhà hàng sang trọng ở khu phía Bắc.

Nó cũng khá gần phòng hòa nhạc, Kỳ Hứa Trì còn nhân đó trêu chọc Lạc Lâm một hồi, đi vòng cả nửa vòng, cuối cùng vẫn quay lại nơi bắt đầu.

Lạc Lâm dừng xe ở cửa nhà hàng, bảo Kỳ Hứa Trì đi vào trước còn mình thì lái xe vào gara.

Nhà hàng này có bảo vệ có thể giúp đỗ xe, nhưng Lạc Lâm luôn quen tự mình làm, nên không nhờ họ giúp.

Cô ấy lái xe vào, phía trước đã có người hỗ trợ dẫn đường chỉ vị trí đỗ xe. Lạc Lâm đi theo chỉ dẫn của người đó lái vào trong.

Vừa hay, bên trái trống một chỗ.

Lạc Lâm lái xe vào.

Lúc đỗ xe, cô ấy vẫn luôn chú ý bên trái, đến khi xuống xe đi về phía thang máy mới chú ý tới bên phải.

Nói ra cũng thật khéo, chiều nay cô ấy vừa trông thấy một chiếc xe giống hệt xe của mình.

Cô ấy sững sờ, mang một tâm trạng khó nói thành lời bước vào thang máy.

Một lát sau, thang máy đến nơi, Lạc Lâm đi từ đại sảnh ra, tiến thẳng đến phòng riêng.

Phòng riêng của nhà hàng này ở tầng hai, có gần năm phòng, Lạc Lâm đặt phòng số 1.

Ba phòng khác đều khá xa, chỉ có phòng số 1 và số 2 chỉ cách nhau một bức tường, phòng số 1 nằm ở phía trong cùng, đi ra vào đều phải đi qua phòng số 2.

Lạc Lâm đi nhanh nên cũng không chú ý đến đèn phòng số 2 đang sáng.

Cũng không thể trách cô ấy không thấy, trong đầu Lạc Lâm lúc này chỉ nghĩ đến chuyện chiếc xe nên đương nhiên không chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Huống chi đèn phòng số 2 tuy sáng nhưng rèm cửa đã bị kéo lại.

Trong phòng số 2, một bàn đồ ăn vừa được mang lên đầy đủ, trong căn phòng rộng rãi chỉ có hai người đàn ông.

Lạc Thuận bưng ly rượu lên, chạm vào ly của người đối diện một chút hỏi: “Hiếm hoi lắm mới trở về, còn đi nữa không?”

Dưới ánh đèn, đường nét của người đối diện rất rõ ràng, cằm khẽ nâng, vẻ mặt có chút tản mạn: “Không đi nữa, phải về để ‘kế vị’.”

Lạc Thuận gật đầu, uống cạn rượu rồi nói: “Mai tôi tổ chức một cuộc vui, cậu đến không?”

Vừa hỏi xong, Lạc Thuận dường như bỗng nhiên nhớ ra điều gì còn nói thêm: “Thôi, cậu coi như tôi chưa hỏi. Tôi vừa mới nhớ ra mai Tiểu Trì cũng muốn đến.”

Sau khi anh ấy nói ra tên ‘Tiểu Trì’, không biết có phải ảo giác không anh ấy cảm thấy ánh mắt Trì Nghiên nhìn mình có chút kỳ lạ.

Nhưng hai người quen biết nhiều năm như vậy, Lạc Thuận cũng không nghĩ nhiều.

Chủ đề này vừa kết thúc, Lạc Thuận cũng không muốn nhắc lại. Anh ấy đang định hỏi anh chuyện khác.

Trì Nghiên ngả người ra sau, đôi mắt đen nhánh không nhìn ra cảm xúc gì, giọng điệu rất tùy ý: “Cô ấy cũng muốn đi à?”

“Đúng vậy, nên cậu vẫn đừng nên tới nếu không đến lúc đó...”

Sẽ rất xấu hổ.

Nói còn chưa dứt lời, Lạc Thuận đã nghe thấy giọng Trì Nghiên hỏi một cách hờ hững: “Ở đâu?”

“...”

8 lượt thích

Bình Luận