ĐỪNG THÍCH EM

Chương 5

Avatar Hoa Tím Biếc
2,215 Chữ


Kỳ Hứa Trì cầm điện thoại, ánh mắt dừng lại trên khung chat trống cô chậm rãi chớp mắt.

Gió đêm hiu hiu thổi qua, những đóa hoa trong sân trước nở rộ tươi tốt và tràn đầy sức sống.

Vài giây sau, màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn thoại vì chưa mở nên vẫn còn một dấu chấm đỏ nổi bật.

Thật bất ngờ, Kỳ Hứa Trì bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian hai người vừa mới chia tay.

Cô thừa nhận, lúc đó cô yêu anh say đắm, vì vậy sau khi chia tay, cô phải gạt bỏ hết sự rụt rè và niềm kiêu hãnh thường ngày, mượn hơi men tìm anh giảng hòa.

Kỳ Hứa Trì là người từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện gì gọi là thất bại. Gia đình có điều kiện, làm gì cũng có người giúp đỡ, những người xung quanh luôn vây quanh cô vì địa vị hay lý do nào đó.

Cô chính là kiểu người mà ai cũng muốn khoe khoang rằng “tôi có một người bạn như thế“, một người được bao quanh bởi đám đông như những vì sao tụ hội.

Khi thấy chấm đỏ phiền phức trên điện thoại, có lẽ anh đã nghĩ rằng cô thật chẳng biết điều.

Thật ra cô hiểu rõ mọi chuyện.

Chính vì quá rõ ràng nên cô mới lao vào như con thiêu thân, xé toạc lớp giấy mỏng manh đó để rồi không còn đường lui nữa.

Chỉ như vậy cô mới có thể hết hy vọng.

À, hóa ra anh thật sự không thích mình.

Kỳ Hứa Trì không mở tin nhắn, mà đặt điện thoại lên đùi rồi ngả người ra ghế xích đu. Cô ngắm bầu trời mênh mông, nó trong trẻo như vừa được gột rửa, trông thật sạch sẽ và đẹp đẽ.

Cô bỗng nhiên không muốn nghe anh nói nữa.

Sau đó, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên tựa như đang cười.

Nghĩ gì thế, qua hết rồi mà.

Trong khoảnh khắc cầm điện thoại, cô đã rất nhanh chóng và rất lý trí điều chỉnh cảm xúc của mình. Đến khi đưa tay mở tin nhắn thoại, trông cô chẳng khác gì một người lạnh lùng đầy xa cách.

Dấu chấm đỏ biến mất, tin nhắn thoại được phát ra.

Giọng nói trầm thấp của Trì Nghiên vang lên: “Hứa Trì, chiều mai anh sẽ mang đàn qua.”

Ngay sau đó, Trì Nghiên lại gửi thêm hai tin nhắn thoại, hệ thống tự động phát tiếp: “Gặp nhau ở chỗ Lạc Thuận nhé.”

“Được không?”

Giọng nói của người đàn ông vừa quen thuộc, lại vừa có chút xa lạ.

Sau khi chia tay, cô đã rất lâu không gặp lại anh, đương nhiên cũng không được nghe giọng anh nữa.

Từ khi mới bắt đầu hẹn hò, Trì Nghiên đã sớm nhận ra cô bạn gái nhỏ của mình dường như rất nhạy cảm với giọng nói.

Đặc biệt mỗi khi anh cất giọng trầm ấm, cô gần như chẳng bao giờ tỏ ra cứng đầu nữa.

Có một lần, cô chẳng hiểu vì sao bỗng nổi giận, dường như là bởi anh đã nói chuyện với một cô gái nào đó. Nhưng thành thật mà nói, ngay cả bản thân anh cũng chẳng còn nhớ rõ lúc ấy đã nói những gì và nói với ai nữa.

Anh một tay xách chiếc túi đồ cô vừa mua, với chiều cao gần một mét chín, mỗi khi anh đứng thẳng, cô sẽ rất mỏi cổ nếu phải nói chuyện với anh lâu.

Thế nên anh khẽ khom người xuống, tay kia cầm ly nước chanh cô vừa mua, thấy cô nói cũng đủ rồi thì đưa ly nước cho cô để cô uống cho đỡ khát.

Kỳ Hứa Trì với mặt lạnh tanh, sắc mặt cũng không vì vậy mà dịu đi: “Anh nghĩ làm vậy là dỗ được em à?”

“Có phải anh cảm thấy em đổi màu tóc mới hợp nên giờ muốn em đổi sang màu xanh lá luôn có phải không?”

Trì Nghiên hơi đổi tư thế, giọng trầm xuống dỗ dành cô: “Anh nào dám.”

Giọng anh là sự pha trộn giữa chất giọng thiếu niên trong veo và âm vực trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành. Khi bình thường nói chuyện, giọng anh mang nét trong trẻo đặc trưng của tuổi mới lớn, nhưng khi mím môi nhìn chằm chằm người khác, lại toát lên vẻ ngỗ ngược của một cậu học sinh hư hỏng.

Thế nhưng, hễ anh vừa trầm giọng, chất giọng thiếu niên ấy lập tức tan biến, thay vào đó là âm vực trầm khàn đầy nam tính.

Nói cách khác, giọng anh lúc ấy vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút, toát lên vẻ đàn ông chín chắn.

Kỳ Hứa Trì không nói gì, nhận lấy cốc nước chanh trong tay anh, uống một ngụm nhỏ.

Vài giây sau, cô nói: “Lên xe trước đi.”

Trì Nghiên lại hơi bất ngờ nhướng mày.

Lúc ấy anh chẳng nói thêm lời nào và sau này cũng chẳng hề nhắc lại.

Lần này khi gửi tin nhắn thoại cho cô, anh đặc biệt hạ thấp giọng.

Tin nhắn thoại phát xong, đêm tối lại trở về vẻ yên lặng. Những sợi tóc bên tai bị gió nhẹ nhàng vén lên, làm loạn trên má.

Bên tai cô cũng có chút ngứa ngáy.

Đưa tay vén sợi tóc trên má, cô bắt đầu gõ chữ trong khung chat.

Chỉ là hơi ngứa một chút, cô nghĩ vậy.

Còn người ở đầu dây bên kia rũ mắt nhìn thấy dòng chữ “đang nhập tin nhắn“ trên màn hình, đáy mắt anh xẹt qua một tia tiếc nuối không rõ vì không phải là đối phương đang soạn tin nhắn thoại.

Lạc Thuận đang ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa đánh bài, liếc mắt nhìn sang. Mấy người trẻ tuổi vừa chơi bài vừa nói chuyện phiếm.

Chỉ có Trì Nghiên ngồi trên ghế sô pha, ôm điện thoại không biết đang làm gì.

Lạc Thuận đưa bài trong tay cho một người bạn: “Đánh giúp tôi.”

Nói xong, anh ấy đi vòng qua, đặt ly rượu xuống bàn ngồi cạnh Trì Nghiên.

“Chán à?”

“Không.”

Trì Nghiên đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

Đối phương cuối cùng cũng trả lời.

Kỳ Hứa Trì: Được.

“...”

Được không?

Được.

Cũng chẳng có vấn đề gì.

“Đang trò chuyện với mỹ nữ nào đấy?”

Lạc Thuận tiện tay rót một ly rượu cho anh, giọng điệu có chút mỉa mai: “Đến cả cậu cả Trì của chúng ta cũng bị mê hoặc.”

Trì Nghiên không để ý đến anh ấy, nhìn khung chat một lúc, thấy dòng chữ không thay đổi mới tắt điện thoại.

Anh ngẩng mắt lên, ánh mắt dừng lại trên ly rượu Lạc Thuận đưa tới: “Không uống đâu, cai rồi.”

Trì Nghiên dừng lại một chút, giọng nói lạnh nhạt: “Bạn gái cậu không đến sao?”

Trước khi Lạc Thuận kịp mở miệng, Trì Nghiên bỗng nhiên vẻ mặt như bừng tỉnh: “À, chia tay rồi.”

“Tôi quên mất.”

“...”

Lạc Thuận vốn là một cậu chủ nhà giàu lưu luyến chốn tình trường nhưng dường như chưa bao giờ thực sự nghiêm túc với ai. Thế nhưng, lần duy nhất anh ấy nghiêm túc lại gặp phải “sự cố“, cho đến bây giờ vẫn còn nằm trong sổ đen của em gái mình.

Giờ nhắc lại chuyện cũ, Lạc Thuận cũng không còn cảm xúc gì nhiều.

Chỉ muốn đập chết Trì Nghiên thôi.

Sau câu nói đó, Lạc Thuận cũng lười trêu chọc anh, chuyển sang đề tài khác: “Ngày mai cậu thật sự muốn đến à?”

“Ừm.”

Lạc Thuận: “Được thôi.”

Hai người họ đang trò chuyện, bên kia những người đánh bài không biết là ai bỗng nhiên nhắc đến: “Ngày mai Kỳ Hứa Trì cũng đến.”

“Cô ấy cũng đến à, ha ha ha.”

Mấy người bỗng nhiên hiểu ý cười một cách đầy ẩn ý.

“Tao còn nhớ lần trước cô ấy cùng bọn tao...”

Người nói câu này chưa kịp dứt lời, sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, anh ta không hiểu sao lại ngừng lại, nhìn xung quanh.

Sau đó, ánh mắt anh ta đối diện với một đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Giọng nói bỗng nhiên biến mất.

“Cùng các cậu cái gì?”

Trì Nghiên tiếp lời, chỉ là giọng điệu có chút bình thản trên mặt cũng chẳng có cảm xúc gì.

Thế nhưng người nói lại như nhìn thấy trên mặt Trì Nghiên mấy chữ “nghĩ kỹ rồi hãy nói“.

Vì thế, anh ta bối rối lắp bắp mở miệng: “Cô ấy chơi trò chơi cùng bọn tôi, chơi con tướng kia cứ tung chiêu là bị ngược.”

Không chỉ tung chiêu là bị ngược mà còn dùng kỹ năng ngược, hơn thế nữa cô còn dùng tướng đỡ đòn một mình đuổi theo tướng chủ lực bên địch rồi bị hạ gục.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của Trì Nghiên, đầu óc anh ta nhất thời trống rỗng.

“Chơi game?”

“Đúng vậy, anh có muốn ID của cô ấy không?”

Người kia đâu biết Trì Nghiên và Kỳ Hứa Trì từng có một mối tình, huống hồ Kỳ Hứa Trì lại rất được lòng người khác, tính tình lại dễ chịu ai cũng quý mến và thân thiết với cô. Vì thế, việc mọi người hỏi ID game của cô cũng là chuyện hết sức bình thường.

Thấy Trì Nghiên im lặng, liền cho rằng anh ngầm đồng ý, anh ta rất thành thật mà cho ID của Kỳ Hứa Trì.

Lạc Thuận chứng kiến toàn bộ quá trình chỉ biết im lặng nhìn người đàn ông mặt lạnh vô liêm sỉ kia ghi nhớ ID của Kỳ Hứa Trì.

“...”

Đúng là đàn ông nào cũng đều chó như vậy cả.

Mùa Hè trời sáng rất sớm, ở thành phố A phồn hoa những tòa nhà cao tầng trong khu thương mại bật điều hòa rất lạnh,bước vào trong còn có chút lạnh.

Lạc Lâm đi dạo xong, xuống bãi đỗ xe bằng thang máy, rồi lái xe hướng về khu phía Tây.

Buổi tiệc hôm nay do Lạc Thuận tổ chức, cũng ở khu phía Tây.

Nơi mà Lạc Lâm tổ chức buổi tụ hội cũng là ở đây nhưng không phải cùng khu với Kỳ Hứa Trì mà là ở tầng trên cùng của một tòa nhà trong khu thương mại lại còn có thêm một sân thượng.

Khu căn hộ của Kỳ Hứa Trì là “biểu tượng của người giàu” nổi tiếng ở khu phía Tây, không quá xa khu thương mại.

Lạc Lâm rất cưng chiều Kỳ Hứa Trì.

Bảo bối của cô ấy sao có thể tự lái xe được? Đương nhiên là cô ấy phải lái xe đi đón Hứa Trì rồi.

Trên đường đi, cô ấy còn tiện tay đặt một suất bữa sáng, chờ xe chạy đến trước sân biệt thự, người giao đồ ăn cũng vừa tới.

Lạc Lâm đậu xe vào trong nhận lấy suất đồ ăn và gõ cửa.

Hai phút sau, Kỳ Hứa Trì mở cửa với vẻ mặt ngái ngủ, rồi nhanh như cắt lao thẳng đến ghế sô pha và ngã vật xuống, không nhúc nhích thêm chút nào.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đến mức chẳng buồn nói năng vừa đặt lưng lên ghế sô pha đã thiếp đi của Hứa Trì, Lạc Lâm chợt thấy bản thân mình có chút có vấn đề. Thế mà cô ấy lúc này lại rất cảm động mà suy nghĩ: Bảo bối của mình nguyện chỉ dùng hai phút để mở cửa cho mình rồi.

Lạc Lâm hoàn toàn không cảm thấy bị làm phiền, ngược lại còn tin rằng địa vị của mình trong lòng Kỳ Hứa Trì hẳn là rất cao nên cô ấy đã rất vui vẻ sắp xếp bữa sáng lên bàn một cách tình nguyện.

Lúc này, chiếc điện thoại Kỳ Hứa Trì tùy tay đặt trên bàn bỗng rung lên.

Lạc Lâm vốn không để ý, cô ấy không có hứng thú với những mối quan hệ xã giao của Kỳ Hứa Trì.

Hơn nữa, vừa mới nhận ra địa vị của mình đã lên một tầm cao mới Lạc Lâm cũng nảy sinh một cảm giác thật khó tả.

Lạc Lâm hiện tại đang ở trước mặt bảo bối của mình, nhất thời cảm thấy khinh bỉ những người chỉ có thể nhắn tin cho bảo bối của mình qua mạng.

Nhưng sau đó, chiếc điện thoại trên bàn bị cầm đi.

Lạc Lâm nhìn theo, Kỳ Hứa Trì mở điện thoại thấy nội dung bên trong thì rõ ràng đã chần chừ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Người vừa mới còn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, giờ phút này trên mặt đã chẳng còn một chút dấu vết của sự ngái ngủ.

“...”

Vẻ mặt cảm động ban nãy của Lạc Lâm chợt tan biến không còn một chút dấu vết.

6 lượt thích

Bình Luận