Bầu không khí trở nên khá lúng túng, hai người đối mắt vài giây, Kỳ Hứa Trì là người đầu tiên di chuyển ánh mắt, giọng điệu mang theo vẻ vô tội non nớt: “Đi rửa tay cái đã.”
Cô cảm thấy Lạc Lâm hình như đang nghiến răng vì tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng, đầy âu yếm nói với cô “Đi đi, bảo bối.”
“…”
Cô tránh ánh mắt như muốn thiêu đốt của đối phương, cầm điện thoại đi lên tầng hai vào nhà vệ sinh.
Thật ra, cô cũng không hề có ý định cố tình giấu Lạc Lâm. Ban đầu, chuyện này vốn chẳng phải điều gì nghiêm trọng.
Chỉ là tin nhắn đó là một đoạn ghi âm, mà người gửi lại chính là Trì Nghiên.
Với tính cách của Lạc Lâm, cô ấy chắc chắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thất vọng, kiểu như “Trì Trì à, cậu sao lại như thế này chứ?”
Cô cũng chẳng thể nghĩ ra được lý do nào hợp lý để biện minh. Mọi lời giải thích đều trở nên gượng gạo.
Nghĩ đến đó, Kỳ Hứa Trì lặng lẽ khóa cửa phòng. Sau khi chắc chắn không ai làm phiền, cô mới lấy điện thoại ra, giảm âm lượng xuống mức nhỏ rồi mở đoạn ghi âm mà Trì Nghiên vừa gửi.
“Chiều em đến lúc mấy giờ?”
Thật ra cũng chỉ là mang đồ đến một chuyến, chọn đại một khung giờ để người ta mang qua là được.
Trong mắt Kỳ Hứa Trì, chuyện này chẳng có gì đáng để bận tâm hay suy nghĩ nhiều.
Huống hồ cái cảm giác áy náy mơ hồ ấy lại khiến cô hơi khó chịu.
Cô day nhẹ giữa hai hàng lông mày, cuối cùng vẫn kiềm chế, gõ tin nhắn trả lời “Hai giờ nhé.”
Bên kia chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, rồi Kỳ Hứa Trì tắt điện thoại, bước ra khỏi phòng.
Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng ngon lành và đẹp mắt. Lạc Lâm còn chu đáo pha thêm một ly trà đen. Trên ly là hình chim bay được vẽ tinh tế, trông vừa sang trọng vừa thanh lịch. Lạc Lâm ngồi ngay ngắn, một tay cầm ly trà, tay kia giữ đĩa lót, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dáng vẻ rất tao nhã.
Vừa thấy cô bước ra, Lạc Lâm mỉm cười đặt ly xuống, ánh mắt sắc như dao lập tức dừng lại trên màn hình điện thoại của Kỳ Hứa Trì.
“...”
Kỳ Hứa Trì cất điện thoại vào túi, giả vờ như không thấy gì, rồi nói “Đồ ăn trong tủ lạnh, máy tính ở bên kia, cậu cứ dùng thoải mái.”
Nói xong, cô rẽ vào phòng tắm, rửa mặt qua loa rồi thay quần áo.
Đứng trước gương ngắm nghía một lúc, Kỳ Hứa Trì mới ra ngoài ăn sáng.
Lạc Lâm đã ngồi trước máy tính từ sớm, đang chơi game.
Thật ra cả hai cũng không nghiện trò chơi gì đặc biệt. Chủ yếu là vì trong nhóm có một nhóc con chơi theo hướng chuyên nghiệp, không hiểu sao lại kéo cả đám vào chơi theo trào lưu. Bạn thân của nhóc đó cũng rất nhiệt tình, hễ thấy cậu ta rảnh là lại rủ rê vào game để đào hố.
Lạc Lâm đã lâu không đăng nhập, quên cả tài khoản lẫn mật khẩu, nên nhờ Kỳ Hứa Trì đăng nhập giúp bằng tài khoản của cô.
Trùng hợp làm sao, hôm nay nhóc con kia lại đang online.
Sau khi hỏi Kỳ Hứa Trì cách nhắn tin riêng, Lạc Lâm dứt khoát dùng tài khoản của cô để gửi tin nhắn đi.
Kỳ Hứa Trì: ?
Bên kia nhanh chóng phản hồi.
Celia (Lộ Duyên): Chị Trì chơi game hả? Chị chơi gì thế?
Celia (Lộ Duyên): Tôi sắp xong rồi, chị chờ tôi một chút nhé.
Lạc Lâm đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào rằng mình không phải Kỳ Hứa Trì, nên vẫn chưa trả lời.
Một phút sau.
Celia (Lộ Duyên): Chị Trì?
Celia (Lộ Duyên): … Em sẽ dùng nick phụ để kéo chị đây.
“Ha ha ha.”
Trước những dòng tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình máy tính, Lạc Lâm cười không chút nể nang “Nhóc con này đúng là chơi bẩn thật.”
Kỳ Hứa Trì liếc qua màn hình một cái, tiếp tục ăn sáng, vừa nhai vừa nói “Cậu ấy tính tình cũng tốt lắm, đừng bắt nạt người ta’’
Lạc Lâm cười thêm một lúc, rồi không buồn tiếp lời. Cậu lướt qua giao diện trò chơi một hồi, bỗng quay đầu lại hỏi “Cậu ấy tên gì thế?”
“Chắc là trùng hợp thôi. Cậu ấy đâu có biết tên tiếng Anh của tớ là như vậy.”
Kỳ Hứa Trì vừa uống sữa vừa đi tới, nghĩ một chút rồi nói “Trò này nhiều nhân vật có tên tiếng Anh lắm. Có khi Celia là tên một nhân vật nào đó.”
Lạc Lâm không rành về game, chỉ “ừ” một tiếng rồi không hỏi thêm. Cô ấy tiếp tục lướt qua các mục, chẳng thấy gì thú vị.
Đang định thoát ra, ánh mắt Lạc Lâm bỗng dừng lại ở một biểu tượng nhỏ. Sau khi nhấn vào, hiện ra một lời mời kết bạn.
“Đây là ai vậy?”
Kỳ Hứa Trì đặt ly sữa xuống, ghé lại gần hơn một chút, nhìn lướt qua lời mời kết bạn kia.
Tên hiển thị bằng tiếng Anh, cô cũng không để ý kỹ.
Kỳ Hứa Trì hầu như không chơi game, cũng chẳng nhớ có ai từng gửi lời mời kết bạn, lắc đầu bảo “Không rõ nữa.”
Vừa nói xong, cô chợt nhớ ra nên tiếp lời “Chắc là nick phụ của Lộ Duyên. Cậu ấy vừa nói sẽ dùng nick phụ để kéo tớ vào mà.”
Nghe vậy, Lạc Lâm cũng không nghi ngờ gì, bấm đồng ý rồi đứng dậy, nhường chỗ cho cô “Cậu chơi đi, tớ không rành mấy cái này.”
Kỳ Hứa Trì cũng chẳng chơi nhiều, cô nhắn lại cho Lộ Duyên “Em chơi đi, không cần kéo tôi đâu.”
Vừa gửi xong, nhóc con bên kia lại tiếp tục nhắn thêm mấy tin nữa, nhưng Kỳ Hứa Trì không trả lời.
Cô chuẩn bị thoát game, nhưng vừa liếc sang đã thấy ánh mắt Lạc Lâm đầy mong chờ.
“...”
Đúng lúc đó, nick phụ của Lộ Duyên gửi lời mời, Kỳ Hứa Trì nghĩ nếu Lạc Lâm muốn xem thì chơi một chút cũng không sao.
Sau khi đồng ý lời mời, bên kia lập tức mở phòng, rất nhanh cả hai đã vào giao diện trò chơi.
Cô không rành lắm, nên chọn đại một nhân vật hỗ trợ, chỉnh lại kỹ năng xong mới để ý rằng mình đã bật chế độ thoại.
Nói cách khác, cả hai đang ở trạng thái kết nối giọng nói trực tiếp.
Lộ Duyên không nói gì trước, Kỳ Hứa Trì cũng chẳng có gì muốn nói, thế là cả hai im lặng bước vào trận đấu.
Cô thật sự chơi không giỏi, ban đầu còn không để ý đến tên tài khoản của Lộ Duyên. Mãi đến khi vào trận, cô mới phát hiện ID của cậu ấy là “Celia”.
Celia, Celia.
Kỳ Hứa Trì đeo tai nghe vào, chỉnh lại vị trí micro, rồi hỏi “Nhóc con, sao cả nick phụ của cậu cũng tên là Celia?”
Bên kia im lặng vài giây.
Ngay sau đó, tai nghe vang lên giọng nói mà Kỳ Hứa Trì không thể nào quen thuộc hơn.
“Anh là Trì Nghiên.”
“...”
Không khí lập tức như đông cứng lại. Tai nghe chỉ còn tiếng hiệu ứng từ trò chơi, còn bên cạnh cô là Lạc Lâm đang canh chừng để không bị Trì Nghiên cướp mất người.
Sự tập trung của Kỳ Hứa Trì hoàn toàn tan biến. Trong game, nhân vật của cô không kịp quay đầu lại mà lao thẳng về phía quân địch.
“Hứa Trì?”
“Ừm?”
Cô phản xạ trả lời theo bản năng, rồi mới nhận ra mình đang bị tấn công. Vốn đã không rành trò chơi, cô luống cuống điều khiển nhân vật chạy ngược lại, nhưng đã quá muộn. Cuối cùng, cô chết thảm ngay trước mặt Trì Nghiên.
“ Ngại quá, em gà lắm.”
Cô tháo tai nghe xuống, cố ý hạ giọng, như thể không muốn ai nghe thấy.
Nghe Kỳ Hứa Trì nói vậy, Lạc Lâm hơi khó hiểu “Nhóc con đó dám chê bai cậu à?’’
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Lâm luôn nuông chiều Hứa Trì. Cô ấy cho rằng người khác cũng nên yêu thương bảo bối của mình như thế. Trong lòng Lạc Lâm, chuyện này chẳng đáng để nhắc tới, thậm chí còn là điều hiển nhiên.
Vì thế, cô ấy hơi cau mày, có chút khó chịu “Vừa nãy nhóc con đó còn ngoan ngoãn lắm mà.”
Kỳ Hứa Trì sợ Lạc Lâm bất chợt buông một câu kiểu “Đưa tai nghe đây, để tớ dạy dỗ nhóc con kia một trận”, nên cô không dám lên tiếng. May mà Lạc Lâm chẳng hiểu gì về trò chơi, cũng không quá hứng thú.
Sau đó, Kỳ Hứa Trì gần như chơi trong trạng thái mộng du. Dù không hiểu rõ diễn biến trận đấu, cô vẫn nhận ra Trì Nghiên đang chơi rất xuất sắc.
Không rõ từ lúc nào, góc trái phía dưới màn hình bắt đầu xuất hiện tin nhắn.
Kỳ Hứa Trì liếc qua, phát hiện người nhắn hình như là một nữ sinh, hỏi có thể cùng chơi được không?
Cô nhìn kỹ lại, à, thì ra là hỏi Trì Nghiên có thể cùng chơi hay không.
Chỉ là chơi game vui quá, đến mức dù chẳng biết mặt mũi, giọng nói, hoàn cảnh hay trình độ của nhau, vẫn có người muốn làm quen sao?
Kỳ Hứa Trì thật sự không hiểu nổi.
Cô cứ thế lơ mơ đi theo Trì Nghiên trên bản đồ. Rồi đột nhiên, một dòng chữ mới hiện lên ở góc trái.
Là Trì Nghiên trả lời.
Celia (Nghịch Vũ): Không thể.
“...”
Thật sự quá thẳng thắn mà cũng quá lạnh lùng.
Có lẽ vì câu trả lời này không nể nang thể diện của người con gái chút nào, nên sau đó không còn ai gõ chữ nữa.
Trò chơi đi đến hồi kết, trên kênh chung (public chat) đột nhiên xuất hiện tin nhắn do người bên đội đối phương gửi.
[Tất cả] Kẹo Mềm (Sona): Ha ha ha, AD bậc Vua và hỗ trợ không có bậc nào, cười chết mất thôi.
Kỳ Hứa Trì không hay chơi game, vì thế ban đầu cô không hiểu được ý tứ sâu xa của câu nói này.
Ngay sau đó, trên màn hình lại xuất hiện thêm một dòng chữ.
[Tất cả] Kẹo Mềm (Sona): AD gặp phải trợ thủ này thì đúng là số nhọ, người ta ngây ngẩn cả ra rồi.
Dòng chữ này rõ ràng có ý tứ minh bạch hơn rất nhiều, ác ý cũng hiện rõ.
Kỳ Hứa Trì lướt mắt qua, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không để tâm, cũng lười đáp lại, tiếp tục đi theo Trì Nghiên.
Sau đó, kênh chung lại được làm mới.
[Tất cả] Celia (Xayah): Xayah Rakan đường dưới, không hiểu sao?
Kỳ Hứa Trì nhìn câu trả lời của Trì Nghiên, cảm thấy mình không hiểu lắm.
Đợi đến khi trò chơi kết thúc, đã là nửa tiếng sau.
Kỳ Hứa Trì thật sự không muốn bật mic chơi game với Trì Nghiên trong khi Lạc Lâm đang ở ngay bên cạnh, nói qua loa một câu “Không chơi nữa,” rồi nhanh chóng thoát game.
“Không chơi nữa à?”
Lạc Lâm hỏi: “Không chơi nữa, chẳng có gì thú vị, đi ra ngoài đi dạo thôi.”
Kỳ Hứa Trì tháo tai nghe, đứng dậy, một loạt động tác diễn ra trôi chảy, mang theo một chút nôn nóng bên trong, còn rất tâm lý mà nói: "Cậu nhìn tớ chơi cũng chán.”
“Không chán.” Lạc Lâm thì không nghĩ nhiều, cô ấy ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ, nói: "Nhưng tớ cũng hơi rảnh rỗi thật, gã đàn ông chó má kia cũng không thèm để ý đến tớ, gần đây cũng không có show gì để xem, nếu không thì tớ cũng chẳng đi cái buổi tụ họp mà anh tớ tổ chức làm gì.”
Câu cuối cùng quá đỗi chân thật, trên mặt Lạc Lâm như thể đang viết 'Haiz, vì vậy tớ đành miễn cưỡng đi một chút vậy'.
Kỳ Hứa Trì ngước mắt nhìn Lạc Lâm đang ba hoa không ngừng, ngữ khí lơ đãng: "Anh cậu nghe thấy lại đánh chết cậu đấy.”
“Chắc không đến nỗi, mà vừa nãy nhóc con có nói gì với cậu không?”
“...”
Kỳ Hứa Trì lập tức im bặt.
Tầng cao của khu thương mại phía Tây vào mùa hè nóng nực, nhưng điều hòa bật rất mạnh, khiến không khí mát lạnh đến mức hơi lạnh len vào da thịt. Những người có mặt đều ăn mặc chỉnh tề, trò chuyện rải rác, nhưng không ai dám đến muộn dù là tổ đội do Lạc Thuận đứng ra, thì với địa vị của nhà họ Lạc, chẳng mấy ai dám thất lễ.
Kỳ Hứa Trì và Lạc Lâm đến muộn nhất, nhưng không ai nói gì. Mọi người đều ngầm hiểu, không cần phải lên tiếng.
Lạc Lâm thì khỏi phải bàn. Còn Kỳ Hứa Trì, không chỉ thân thiết với Lạc Lâm, mà còn là con gái duy nhất của nhà họ Kỳ từ nhỏ đã được nâng niu như ngôi sao giữa trời. Dù có không mời được, cũng là chuyện bình thường.
“Tiểu Trì đến rồi.”
Không rõ ai là người lên tiếng đầu tiên, Kỳ Hứa Trì nghe thấy thì quay sang nhìn. Toàn là những gương mặt quen thuộc, cô mỉm cười, lần lượt chào hỏi từng người.
Không ngờ lại thấy cả Lộ Duyên. Cô bước tới, vỗ nhẹ vai cậu ấy bảo “Nhóc con cũng rảnh ghê ha.”
Lộ Duyên có làn da trắng, cười lên lộ cả răng nanh, trông vừa đáng yêu vừa mang nét trẻ trung của tuổi mới lớn. Cậu ấy hơi nhướng mày, đôi mắt đen như phủ đầy ánh sao lấp lánh “Chị Trì.”
Hai người vốn thân thiết, Lộ Duyên gọi rất ngọt, Kỳ Hứa Trì cũng đáp lại, rồi tiện thể ngồi xuống cạnh cậu ấy.
Ngồi được một lúc, Kỳ Hứa Trì đột nhiên nhớ đến câu nói Trì Nghiên đã nói khi chơi game sáng nay: ‘Xayah Rakan đường dưới, không hiểu sao?’.
Lộ Duyên là người chơi chuyên nghiệp, cô nghĩ cậu ấy có thể biết, nên hỏi “Nhóc con, Xayah Rakan đường dưới là có ý gì?”
Lộ Duyên trầm ngâm hai giây, dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt, sau đó nói với tốc độ chậm hơn: "Xayah Rakan là một cặp đôi đường dưới phổ biến, có phải ai đó nói với chị về Xayah Rakan đường dưới không? Nếu chị không tìm được thì có thể trực tiếp tìm kiếm Nghịch Vũ hay Xayah, Huyễn Linh hay Rakan.”
Cậu ấy nói rất tự nhiên, như thể chẳng có gì đặc biệt.
Kỳ Hứa Trì gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Ngay sau đó, có người bật cười rồi nói “Nhóc con này thật thà ghê,Xayah Rakan là cặp đôi chuyên dụng của các cặp tình nhân, Xayah Rakan đường dưới là để người khác khoe ân ái đấy.”
“...?”
Cô cảm thấy Lạc Lâm hình như đang nghiến răng vì tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng, đầy âu yếm nói với cô “Đi đi, bảo bối.”
“…”
Cô tránh ánh mắt như muốn thiêu đốt của đối phương, cầm điện thoại đi lên tầng hai vào nhà vệ sinh.
Thật ra, cô cũng không hề có ý định cố tình giấu Lạc Lâm. Ban đầu, chuyện này vốn chẳng phải điều gì nghiêm trọng.
Chỉ là tin nhắn đó là một đoạn ghi âm, mà người gửi lại chính là Trì Nghiên.
Với tính cách của Lạc Lâm, cô ấy chắc chắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thất vọng, kiểu như “Trì Trì à, cậu sao lại như thế này chứ?”
Cô cũng chẳng thể nghĩ ra được lý do nào hợp lý để biện minh. Mọi lời giải thích đều trở nên gượng gạo.
Nghĩ đến đó, Kỳ Hứa Trì lặng lẽ khóa cửa phòng. Sau khi chắc chắn không ai làm phiền, cô mới lấy điện thoại ra, giảm âm lượng xuống mức nhỏ rồi mở đoạn ghi âm mà Trì Nghiên vừa gửi.
“Chiều em đến lúc mấy giờ?”
Thật ra cũng chỉ là mang đồ đến một chuyến, chọn đại một khung giờ để người ta mang qua là được.
Trong mắt Kỳ Hứa Trì, chuyện này chẳng có gì đáng để bận tâm hay suy nghĩ nhiều.
Huống hồ cái cảm giác áy náy mơ hồ ấy lại khiến cô hơi khó chịu.
Cô day nhẹ giữa hai hàng lông mày, cuối cùng vẫn kiềm chế, gõ tin nhắn trả lời “Hai giờ nhé.”
Bên kia chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, rồi Kỳ Hứa Trì tắt điện thoại, bước ra khỏi phòng.
Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng ngon lành và đẹp mắt. Lạc Lâm còn chu đáo pha thêm một ly trà đen. Trên ly là hình chim bay được vẽ tinh tế, trông vừa sang trọng vừa thanh lịch. Lạc Lâm ngồi ngay ngắn, một tay cầm ly trà, tay kia giữ đĩa lót, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dáng vẻ rất tao nhã.
Vừa thấy cô bước ra, Lạc Lâm mỉm cười đặt ly xuống, ánh mắt sắc như dao lập tức dừng lại trên màn hình điện thoại của Kỳ Hứa Trì.
“...”
Kỳ Hứa Trì cất điện thoại vào túi, giả vờ như không thấy gì, rồi nói “Đồ ăn trong tủ lạnh, máy tính ở bên kia, cậu cứ dùng thoải mái.”
Nói xong, cô rẽ vào phòng tắm, rửa mặt qua loa rồi thay quần áo.
Đứng trước gương ngắm nghía một lúc, Kỳ Hứa Trì mới ra ngoài ăn sáng.
Lạc Lâm đã ngồi trước máy tính từ sớm, đang chơi game.
Thật ra cả hai cũng không nghiện trò chơi gì đặc biệt. Chủ yếu là vì trong nhóm có một nhóc con chơi theo hướng chuyên nghiệp, không hiểu sao lại kéo cả đám vào chơi theo trào lưu. Bạn thân của nhóc đó cũng rất nhiệt tình, hễ thấy cậu ta rảnh là lại rủ rê vào game để đào hố.
Lạc Lâm đã lâu không đăng nhập, quên cả tài khoản lẫn mật khẩu, nên nhờ Kỳ Hứa Trì đăng nhập giúp bằng tài khoản của cô.
Trùng hợp làm sao, hôm nay nhóc con kia lại đang online.
Sau khi hỏi Kỳ Hứa Trì cách nhắn tin riêng, Lạc Lâm dứt khoát dùng tài khoản của cô để gửi tin nhắn đi.
Kỳ Hứa Trì: ?
Bên kia nhanh chóng phản hồi.
Celia (Lộ Duyên): Chị Trì chơi game hả? Chị chơi gì thế?
Celia (Lộ Duyên): Tôi sắp xong rồi, chị chờ tôi một chút nhé.
Lạc Lâm đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào rằng mình không phải Kỳ Hứa Trì, nên vẫn chưa trả lời.
Một phút sau.
Celia (Lộ Duyên): Chị Trì?
Celia (Lộ Duyên): … Em sẽ dùng nick phụ để kéo chị đây.
“Ha ha ha.”
Trước những dòng tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình máy tính, Lạc Lâm cười không chút nể nang “Nhóc con này đúng là chơi bẩn thật.”
Kỳ Hứa Trì liếc qua màn hình một cái, tiếp tục ăn sáng, vừa nhai vừa nói “Cậu ấy tính tình cũng tốt lắm, đừng bắt nạt người ta’’
Lạc Lâm cười thêm một lúc, rồi không buồn tiếp lời. Cậu lướt qua giao diện trò chơi một hồi, bỗng quay đầu lại hỏi “Cậu ấy tên gì thế?”
“Chắc là trùng hợp thôi. Cậu ấy đâu có biết tên tiếng Anh của tớ là như vậy.”
Kỳ Hứa Trì vừa uống sữa vừa đi tới, nghĩ một chút rồi nói “Trò này nhiều nhân vật có tên tiếng Anh lắm. Có khi Celia là tên một nhân vật nào đó.”
Lạc Lâm không rành về game, chỉ “ừ” một tiếng rồi không hỏi thêm. Cô ấy tiếp tục lướt qua các mục, chẳng thấy gì thú vị.
Đang định thoát ra, ánh mắt Lạc Lâm bỗng dừng lại ở một biểu tượng nhỏ. Sau khi nhấn vào, hiện ra một lời mời kết bạn.
“Đây là ai vậy?”
Kỳ Hứa Trì đặt ly sữa xuống, ghé lại gần hơn một chút, nhìn lướt qua lời mời kết bạn kia.
Tên hiển thị bằng tiếng Anh, cô cũng không để ý kỹ.
Kỳ Hứa Trì hầu như không chơi game, cũng chẳng nhớ có ai từng gửi lời mời kết bạn, lắc đầu bảo “Không rõ nữa.”
Vừa nói xong, cô chợt nhớ ra nên tiếp lời “Chắc là nick phụ của Lộ Duyên. Cậu ấy vừa nói sẽ dùng nick phụ để kéo tớ vào mà.”
Nghe vậy, Lạc Lâm cũng không nghi ngờ gì, bấm đồng ý rồi đứng dậy, nhường chỗ cho cô “Cậu chơi đi, tớ không rành mấy cái này.”
Kỳ Hứa Trì cũng chẳng chơi nhiều, cô nhắn lại cho Lộ Duyên “Em chơi đi, không cần kéo tôi đâu.”
Vừa gửi xong, nhóc con bên kia lại tiếp tục nhắn thêm mấy tin nữa, nhưng Kỳ Hứa Trì không trả lời.
Cô chuẩn bị thoát game, nhưng vừa liếc sang đã thấy ánh mắt Lạc Lâm đầy mong chờ.
“...”
Đúng lúc đó, nick phụ của Lộ Duyên gửi lời mời, Kỳ Hứa Trì nghĩ nếu Lạc Lâm muốn xem thì chơi một chút cũng không sao.
Sau khi đồng ý lời mời, bên kia lập tức mở phòng, rất nhanh cả hai đã vào giao diện trò chơi.
Cô không rành lắm, nên chọn đại một nhân vật hỗ trợ, chỉnh lại kỹ năng xong mới để ý rằng mình đã bật chế độ thoại.
Nói cách khác, cả hai đang ở trạng thái kết nối giọng nói trực tiếp.
Lộ Duyên không nói gì trước, Kỳ Hứa Trì cũng chẳng có gì muốn nói, thế là cả hai im lặng bước vào trận đấu.
Cô thật sự chơi không giỏi, ban đầu còn không để ý đến tên tài khoản của Lộ Duyên. Mãi đến khi vào trận, cô mới phát hiện ID của cậu ấy là “Celia”.
Celia, Celia.
Kỳ Hứa Trì đeo tai nghe vào, chỉnh lại vị trí micro, rồi hỏi “Nhóc con, sao cả nick phụ của cậu cũng tên là Celia?”
Bên kia im lặng vài giây.
Ngay sau đó, tai nghe vang lên giọng nói mà Kỳ Hứa Trì không thể nào quen thuộc hơn.
“Anh là Trì Nghiên.”
“...”
Không khí lập tức như đông cứng lại. Tai nghe chỉ còn tiếng hiệu ứng từ trò chơi, còn bên cạnh cô là Lạc Lâm đang canh chừng để không bị Trì Nghiên cướp mất người.
Sự tập trung của Kỳ Hứa Trì hoàn toàn tan biến. Trong game, nhân vật của cô không kịp quay đầu lại mà lao thẳng về phía quân địch.
“Hứa Trì?”
“Ừm?”
Cô phản xạ trả lời theo bản năng, rồi mới nhận ra mình đang bị tấn công. Vốn đã không rành trò chơi, cô luống cuống điều khiển nhân vật chạy ngược lại, nhưng đã quá muộn. Cuối cùng, cô chết thảm ngay trước mặt Trì Nghiên.
“ Ngại quá, em gà lắm.”
Cô tháo tai nghe xuống, cố ý hạ giọng, như thể không muốn ai nghe thấy.
Nghe Kỳ Hứa Trì nói vậy, Lạc Lâm hơi khó hiểu “Nhóc con đó dám chê bai cậu à?’’
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Lâm luôn nuông chiều Hứa Trì. Cô ấy cho rằng người khác cũng nên yêu thương bảo bối của mình như thế. Trong lòng Lạc Lâm, chuyện này chẳng đáng để nhắc tới, thậm chí còn là điều hiển nhiên.
Vì thế, cô ấy hơi cau mày, có chút khó chịu “Vừa nãy nhóc con đó còn ngoan ngoãn lắm mà.”
Kỳ Hứa Trì sợ Lạc Lâm bất chợt buông một câu kiểu “Đưa tai nghe đây, để tớ dạy dỗ nhóc con kia một trận”, nên cô không dám lên tiếng. May mà Lạc Lâm chẳng hiểu gì về trò chơi, cũng không quá hứng thú.
Sau đó, Kỳ Hứa Trì gần như chơi trong trạng thái mộng du. Dù không hiểu rõ diễn biến trận đấu, cô vẫn nhận ra Trì Nghiên đang chơi rất xuất sắc.
Không rõ từ lúc nào, góc trái phía dưới màn hình bắt đầu xuất hiện tin nhắn.
Kỳ Hứa Trì liếc qua, phát hiện người nhắn hình như là một nữ sinh, hỏi có thể cùng chơi được không?
Cô nhìn kỹ lại, à, thì ra là hỏi Trì Nghiên có thể cùng chơi hay không.
Chỉ là chơi game vui quá, đến mức dù chẳng biết mặt mũi, giọng nói, hoàn cảnh hay trình độ của nhau, vẫn có người muốn làm quen sao?
Kỳ Hứa Trì thật sự không hiểu nổi.
Cô cứ thế lơ mơ đi theo Trì Nghiên trên bản đồ. Rồi đột nhiên, một dòng chữ mới hiện lên ở góc trái.
Là Trì Nghiên trả lời.
Celia (Nghịch Vũ): Không thể.
“...”
Thật sự quá thẳng thắn mà cũng quá lạnh lùng.
Có lẽ vì câu trả lời này không nể nang thể diện của người con gái chút nào, nên sau đó không còn ai gõ chữ nữa.
Trò chơi đi đến hồi kết, trên kênh chung (public chat) đột nhiên xuất hiện tin nhắn do người bên đội đối phương gửi.
[Tất cả] Kẹo Mềm (Sona): Ha ha ha, AD bậc Vua và hỗ trợ không có bậc nào, cười chết mất thôi.
Kỳ Hứa Trì không hay chơi game, vì thế ban đầu cô không hiểu được ý tứ sâu xa của câu nói này.
Ngay sau đó, trên màn hình lại xuất hiện thêm một dòng chữ.
[Tất cả] Kẹo Mềm (Sona): AD gặp phải trợ thủ này thì đúng là số nhọ, người ta ngây ngẩn cả ra rồi.
Dòng chữ này rõ ràng có ý tứ minh bạch hơn rất nhiều, ác ý cũng hiện rõ.
Kỳ Hứa Trì lướt mắt qua, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không để tâm, cũng lười đáp lại, tiếp tục đi theo Trì Nghiên.
Sau đó, kênh chung lại được làm mới.
[Tất cả] Celia (Xayah): Xayah Rakan đường dưới, không hiểu sao?
Kỳ Hứa Trì nhìn câu trả lời của Trì Nghiên, cảm thấy mình không hiểu lắm.
Đợi đến khi trò chơi kết thúc, đã là nửa tiếng sau.
Kỳ Hứa Trì thật sự không muốn bật mic chơi game với Trì Nghiên trong khi Lạc Lâm đang ở ngay bên cạnh, nói qua loa một câu “Không chơi nữa,” rồi nhanh chóng thoát game.
“Không chơi nữa à?”
Lạc Lâm hỏi: “Không chơi nữa, chẳng có gì thú vị, đi ra ngoài đi dạo thôi.”
Kỳ Hứa Trì tháo tai nghe, đứng dậy, một loạt động tác diễn ra trôi chảy, mang theo một chút nôn nóng bên trong, còn rất tâm lý mà nói: "Cậu nhìn tớ chơi cũng chán.”
“Không chán.” Lạc Lâm thì không nghĩ nhiều, cô ấy ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ, nói: "Nhưng tớ cũng hơi rảnh rỗi thật, gã đàn ông chó má kia cũng không thèm để ý đến tớ, gần đây cũng không có show gì để xem, nếu không thì tớ cũng chẳng đi cái buổi tụ họp mà anh tớ tổ chức làm gì.”
Câu cuối cùng quá đỗi chân thật, trên mặt Lạc Lâm như thể đang viết 'Haiz, vì vậy tớ đành miễn cưỡng đi một chút vậy'.
Kỳ Hứa Trì ngước mắt nhìn Lạc Lâm đang ba hoa không ngừng, ngữ khí lơ đãng: "Anh cậu nghe thấy lại đánh chết cậu đấy.”
“Chắc không đến nỗi, mà vừa nãy nhóc con có nói gì với cậu không?”
“...”
Kỳ Hứa Trì lập tức im bặt.
Tầng cao của khu thương mại phía Tây vào mùa hè nóng nực, nhưng điều hòa bật rất mạnh, khiến không khí mát lạnh đến mức hơi lạnh len vào da thịt. Những người có mặt đều ăn mặc chỉnh tề, trò chuyện rải rác, nhưng không ai dám đến muộn dù là tổ đội do Lạc Thuận đứng ra, thì với địa vị của nhà họ Lạc, chẳng mấy ai dám thất lễ.
Kỳ Hứa Trì và Lạc Lâm đến muộn nhất, nhưng không ai nói gì. Mọi người đều ngầm hiểu, không cần phải lên tiếng.
Lạc Lâm thì khỏi phải bàn. Còn Kỳ Hứa Trì, không chỉ thân thiết với Lạc Lâm, mà còn là con gái duy nhất của nhà họ Kỳ từ nhỏ đã được nâng niu như ngôi sao giữa trời. Dù có không mời được, cũng là chuyện bình thường.
“Tiểu Trì đến rồi.”
Không rõ ai là người lên tiếng đầu tiên, Kỳ Hứa Trì nghe thấy thì quay sang nhìn. Toàn là những gương mặt quen thuộc, cô mỉm cười, lần lượt chào hỏi từng người.
Không ngờ lại thấy cả Lộ Duyên. Cô bước tới, vỗ nhẹ vai cậu ấy bảo “Nhóc con cũng rảnh ghê ha.”
Lộ Duyên có làn da trắng, cười lên lộ cả răng nanh, trông vừa đáng yêu vừa mang nét trẻ trung của tuổi mới lớn. Cậu ấy hơi nhướng mày, đôi mắt đen như phủ đầy ánh sao lấp lánh “Chị Trì.”
Hai người vốn thân thiết, Lộ Duyên gọi rất ngọt, Kỳ Hứa Trì cũng đáp lại, rồi tiện thể ngồi xuống cạnh cậu ấy.
Ngồi được một lúc, Kỳ Hứa Trì đột nhiên nhớ đến câu nói Trì Nghiên đã nói khi chơi game sáng nay: ‘Xayah Rakan đường dưới, không hiểu sao?’.
Lộ Duyên là người chơi chuyên nghiệp, cô nghĩ cậu ấy có thể biết, nên hỏi “Nhóc con, Xayah Rakan đường dưới là có ý gì?”
Lộ Duyên trầm ngâm hai giây, dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt, sau đó nói với tốc độ chậm hơn: "Xayah Rakan là một cặp đôi đường dưới phổ biến, có phải ai đó nói với chị về Xayah Rakan đường dưới không? Nếu chị không tìm được thì có thể trực tiếp tìm kiếm Nghịch Vũ hay Xayah, Huyễn Linh hay Rakan.”
Cậu ấy nói rất tự nhiên, như thể chẳng có gì đặc biệt.
Kỳ Hứa Trì gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Ngay sau đó, có người bật cười rồi nói “Nhóc con này thật thà ghê,Xayah Rakan là cặp đôi chuyên dụng của các cặp tình nhân, Xayah Rakan đường dưới là để người khác khoe ân ái đấy.”
“...?”