“Cái gì cơ?”
Người kia cười khẽ, nói thêm “Cũng không hẳn lúc nào cũng là tình nhân đâu, đôi khi cũng là anh em thân thiết.”
Vừa nói xong, những người đang ngồi chơi game đều đồng loạt bật cười. Tiếng cười ấy không cần giải thích cũng đủ hiểu hàm ý bên trong.
Sau một lúc cười, người kia tiếp tục giải thích: “Xayah và Rakan hai vị tướng này là một cặp tình nhân, cho nên cậu hiểu rồi chứ.”
“...”
Kỳ Hứa Trì thật sự không muốn hiểu.
Cô vốn không chơi game nhiều, cũng chẳng biết mấy chuyện này. Lúc chọn nhân vật thì chỉ chọn đại, ai ngờ lại dính vào một tình huống như thế.
Mọi người đùa giỡn thêm một lúc, rồi Lạc Thuận như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nâng giọng nói lớn “Thang máy hỏng rồi, lát nữa mọi người lên lầu thì đừng dùng thang máy nhé.”
Căn hộ của Lạc Thuận nằm ở tầng cao nhất của một khu chung cư năm tầng, có thang máy riêng. Tầng trên cùng là sân thượng, có cả hồ bơi ngoài trời. Nghĩ đến việc có thể sẽ phải lên tận tầng năm, Lạc Thuận mới nhắc trước để mọi người chuẩn bị.
Vì chỉ có năm tầng, nên việc đi bộ lên lầu cũng không quá khó chịu.
Sau khi tiếp khách một lúc ở dưới, Lạc Thuận lên tầng trên. Người được mời phần lớn đều là bạn bè thân quen, nên không khí khá thoải mái, ai nấy đều chơi đùa tự nhiên.
Kỳ Hứa Trì và Lạc Lâm sóng vai đi trước. Phòng khách ở tầng hai nhỏ hơn tầng một khá nhiều, nhưng vì thế mà không gian lại trở nên gần gũi hơn.
Trên bàn bày đầy trái cây và bánh ngọt, đủ loại. Kỳ Hứa Trì chọn một chỗ quen thuộc ngồi xuống, Lạc Lâm cũng tự nhiên ngồi cạnh cô.
Phía bên kia của Kỳ Hứa Trì là Lộ Duyên, rồi sau đó mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo ý mình.
“Tiểu Trì chơi bài không?”
Người chia bài đầu tiên hỏi Kỳ Hứa Trì. Thấy cô lắc đầu, người đó quay sang hỏi Lạc Lâm: “Lạc Lâm chơi không?”
Lạc Lâm đến cả trò chơi còn không biết chơi, nói gì đến đánh bài.
Hai cô gái xinh đẹp đều không tham gia, không khí cũng vì thế mà giảm đi đôi chút sự hào hứng.
Người chia bài quay sang Lộ Duyên.
“Nhóc con, chơi không?”
“Em á? Không chơi đâu, em không biết.”
Lộ Duyên hiếm khi có mặt, lại là người nhỏ tuổi nhất ở đây. Sau khi cậu ấy bắt đầu chơi chuyên nghiệp, có không ít người cố tình vào game để đào hố cậu ấy, đủ thấy việc cậu ấy có tiếng nói ở đây gần như không tồn tại.
Vì vậy, dù cậu ấy từ chối, cuối cùng vẫn bị kéo vào chơi.
Lạc Lâm không hứng thú với mấy trò này, xem một lúc rồi đứng dậy lên tầng.
Tầng ba có hồ bơi trong nhà, những người không chơi bài đều lên đó.
Kỳ Hứa Trì không đi theo, cô ngồi cạnh Lộ Duyên, xem cậu ấy chơi bài. Nhìn một lúc, cô mỉm cười, trêu: "Nhóc con, không chỉ chơi game giỏi, mà đưa tiền cũng giỏi ghê ha.”
Có lẽ vì vừa chơi một trận chuyên nghiệp nên tâm trạng khá tốt, Lộ Duyên cong môi cười: “Miễn là chơi vui là được rồi.”
Hai người chơi bài bên cạnh nghe vậy thì hùa theo trêu chọc: “Nhóc con nhà ta giờ là người tự kiếm tiền rồi đấy. Tuổi còn nhỏ mà địa vị đã hơn tụi anh thất nghiệp lang thang gấp mấy lần.”
“Không có đâu ạ, không có đâu.”
Lộ Duyên còn nhỏ, không quen bị khen quá đà, nghe mấy anh trêu vậy thì vội vàng lắc đầu.
“Để tôi chơi thay cho, nhóc con này sao đấu nổi hai ông cáo già kia.”
Kỳ Hứa Trì cười, nhận lấy bài từ tay Lộ Duyên, đổi chỗ với cậu ấy: “Bọn họ đang trêu cậu đấy, đừng nghe hai con cáo kia nói linh tinh.”
“Ôi, Tiểu Trì mà vào chơi thật à?”
“Xem ra lần này phải chơi nghiêm túc rồi, tôi quyết định dùng cả chiêu cuối luôn.”
Nghe hai người bên cạnh nói chuyện linh tinh, lại còn đùa giỡn không đúng lúc, Kỳ Hứa Trì lười biếng nhấc mí mắt lên, khẽ “hừ” một tiếng, không buồn đáp lại.
Chơi liền ba ván, hai người kia đều thua thảm đến mức không dám nhìn bài nữa.
“Cảm ơn đại ma vương đã giúp chúng tôi nhớ lại mùi vị của thất bại.”
“Không hổ danh Tiểu Trì, chơi bài đúng kiểu biến thái từ đầu đến cuối.”
Kỳ Hứa Trì cúi mắt nhìn bài, tiện tay rút hai lá rồi ném ra bàn.
Cô mơ hồ cảm thấy bên cạnh có ai đó vừa ngồi xuống.
Tưởng là Lạc Lâm, cô cũng không để tâm, thấy hai người kia chưa ra bài, lại tiếp tục ném thêm hai lá nữa.
Kỳ Hứa Trì hơi nghiêng người về phía Lạc Lâm, nói nhỏ: “Giúp tớ lấy ly nước.”
Nghe vậy, người ngồi cạnh cô lập tức đứng dậy, có vẻ là đi tìm ly.
Vài giây sau, một chiếc ly pha lê được đưa tới sát bên môi cô. Kỳ Hứa Trì cũng rất tự nhiên nhấp một ngụm, rồi nói “Còn hai lá nữa, các cậu không ra à?”
Hai người đối diện vẫn cười, tay giữ chặt bài, không có ý định đánh ra.
“Tôi không phải không đánh được, chỉ là muốn để Tiểu Trì thắng thôi.”
“Anh hùng cùng chí hướng.”
Kỳ Hứa Trì ném nốt hai lá cuối cùng ra bàn. Hai cáo già kia cũng lật bài theo.
Một lá 7.
Một đôi 5.
“...”
Thắng mà không cần tranh cãi, Kỳ Hứa Trì ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người ra sau, rồi quyết định rút lui: “Các cậu chơi tiếp đi.”
Hai người kia đang định kéo Lộ Duyên vào chơi tiếp thì không biết từ lúc nào, một người đàn ông ngồi ở mé bên lên tiếng hỏi “Tôi có thể tham gia không?”
Người đàn ông này trông rất lạ mặt, hai người nhìn nhau một cái, không lập tức nói đồng ý hay không đồng ý.
Họ không quen biết người đàn ông này là chuyện rất bình thường, bởi vì hắn ta không phải là người trong giới này.
Anh ta tên là Tạ Cảnh người mà Lạc Lâm vẫn hay gọi là “tên đó”, kẻ không hề tự biết lượng sức mình mà đã hẹn Kỳ Hứa Trì rất nhiều lần.
Có lẽ có người nào đó bên cạnh anh ta có thể tiếp xúc với giới này, nhân cơ hội nào đó đã từng chơi cùng người trong giới một lần, vì thế anh ta đã có một loại ảo giác rằng khoảng cách với giới này cũng không quá xa, nói không chừng cố gắng một chút, có thể gặp được một kẻ ngốc có tiền để làm bàn đạp cho bản thân.
Kỳ Hứa Trì thỉnh thoảng cũng từng gặp Tạ Cảnh vài lần trong những dịp không mấy quan trọng. Mỗi lần gặp, vẻ mặt cô đều như đang viết rõ ràng “Chán quá, đi đại cho xong.” Cô chưa từng để tâm, cũng chẳng buồn nghĩ xem đối phương có đang ôm ấp ý đồ gì kỳ quặc hay không.
Kỳ Hứa Trì liếc nhìn anh ta một cái, rồi vẫn dựa vào sô pha, không nhúc nhích.
Trên bàn, không ai lên tiếng.
Sự do dự rõ ràng, cùng với thái độ phân biệt đối xử không hề che giấu, như một lưỡi dao vô hình, lặng lẽ cắt vào lòng người.
Kỳ Hứa Trì không biết Tạ Cảnh lấy đâu ra dũng khí để chịu đựng sự khó xử và ngượng ngùng ấy. Nhưng cô cũng chẳng hứng thú xem tiếp màn diễn này.
Một lúc sau, cô mới lên tiếng với hai người trước mặt: “Vào đi.”
Tạ Cảnh ngồi xuống, Kỳ Hứa Trì cũng vừa lúc đứng dậy, nghiêng người nhường chỗ cho anh ta.
Ánh mắt cô vô thức liếc xuống, chạm phải ánh nhìn của người đàn ông vốn đang ngồi cạnh mình. Anh vẫn dựa vào sô pha, ngước mắt nhìn cô một cách hờ hững, trong tay còn cầm chiếc ly pha lê mà cô vừa uống lúc nãy.
“...”
Môi cô khẽ động, cảm giác mí mắt giật nhẹ.
Nói cách khác, ly nước cô vừa uống là Trì Nghiên đưa.
Hơn nữa, hình như còn là do cô chủ động nhờ.
Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Hứa Trì hơi bối rối, không biết mình nên phản ứng thế nào. Cô cứ thế đứng yên, cụp mắt nhìn về phía Trì Nghiên.
Trong mắt người khác, cảnh tượng ấy lại giống như cô đang chờ anh.
Trì Nghiên cũng đứng dậy, nói khẽ “Đi thôi.”
Cô tưởng anh đang nói về việc đi lấy đồ, nên những cảm xúc không thoải mái vừa rồi cũng được cô âm thầm nuốt xuống. Cô gật đầu, lặng lẽ đi theo sau Trì Nghiên.
Hai người vừa rời đi, Tạ Cảnh đang ngồi chơi bài bỗng nghiêng mắt, nhìn theo bóng lưng họ một lúc.
Thật sự rất xứng đôi bất kể là thân phận, xuất thân hay khí chất, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi, họ đã toát lên vẻ như một cặp tình nhân.
Tạ Cảnh vô thức siết chặt ngón tay, rồi chậm rãi thu lại ánh nhìn, cúi xuống nhìn bài trong tay.
Kỳ Hứa Trì vẫn đi theo sau Trì Nghiên. Cô không biết anh định đi đâu, nên cũng không vượt lên trước.
Cho đến khi hai người cùng bước vào thang máy.
Nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, trong đầu Kỳ Hứa Trì bỗng hiện lên một câu nhắc nhở
[Thang máy hỏng rồi, lát nữa mọi người lên lầu thì đừng dùng thang máy.]
“Khoan đã…”
Vừa thốt ra, cánh cửa thang máy đã khép lại hoàn toàn.
“...”
Trì Nghiên đứng phía trước, không hay biết chuyện thang máy bị hỏng. Anh đưa tay ấn nút tầng, rồi quay đầu hỏi “Sao vậy?”
Nút tầng 4 sáng lên, nhưng thang máy vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Kỳ Hứa Trì chớp mắt chậm rãi, giọng bình thản như đang trình bày một sự thật hiển nhiên “Thang máy hỏng rồi.”
Trì Nghiên liếc nhìn cô một cái, rồi thử ấn nút mở cửa.
Nút vẫn sáng, nhưng thang máy vẫn không có phản ứng.
“...”
Thật ra, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn. Thang máy riêng thì xử lý khá nhanh. Dù cô không trông mong gì ở Lạc Thuận, nhưng vẫn có thể hy vọng Lạc Lâm sẽ để ý.
Không gian trong thang máy kín mít, âm thanh bên ngoài gần như bị cách ly hoàn toàn.
Rất yên tĩnh. Ánh đèn phía trên là tông màu ấm, khiến không khí cũng trở nên dịu nhẹ, có phần ấm áp, thậm chí hơi mờ ám.
Hai người đứng rất gần nhau, chỉ cách nhau một khoảng bằng đúng một bước chân.
Và vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ thuộc về người đối diện đều trở nên gần trong gang tấc hơi thở, nhịp tim, cả sự hiện diện đều như đang áp sát.
Mùi hương trên người Trì Nghiên lẩn quẩn nơi chóp mũi, nhẹ nhàng mà quen thuộc, khiến người ta có cảm giác dễ nghiện.
Kỳ Hứa Trì bỗng nhớ lại, lúc hai người mới bắt đầu quen nhau, Trì Nghiên từng đưa cô về nhà.
Khi đó cô sống ở một căn hộ chung cư, tầng khá cao. Trì Nghiên đỗ xe bên ngoài, cùng cô đứng chờ thang máy.
Kỳ Hứa Trì là kiểu người thể lực kém, bình thường đi vài bước đã than mệt. Hôm ấy lại phá lệ đi bộ cả ngày, đến mức chẳng buồn nói chuyện.
Cô tựa hẳn vào người Trì Nghiên, mềm nhũn như không có xương.
Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, hơi chậm một chút, bên trong không có ai.
Cô cứ thế dựa vào ngực Trì Nghiên, lặng lẽ hít lấy mùi hương trên người anh.
Ban đầu không để ý, nhưng càng ngửi càng thấy thích một cách kỳ lạ.
Cô bất giác hít nhẹ một cái, rồi áp sát vào người anh hơn nữa.
Trì Nghiên khẽ cứng người trong một khoảnh khắc, sau đó cúi mắt nhìn cô.
Lúc này, cô thật sự đã mệt lả, chẳng còn chút kiêu ngạo thường ngày, như một chú mèo nhỏ rũ rượi, móng vuốt cũng thu lại.
Bất ngờ, anh đưa tay ôm trọn lấy cô.
Cảm giác bị nhấc bổng khiến cô thoáng hoảng hốt, theo phản xạ ôm chặt lấy anh, chân cũng vòng qua eo anh.
Một tay anh giữ cô, tay kia áp nhẹ lên má cô, kéo cô lại gần.
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn, vang lên bên tai
“Muốn hôn không?”
Người kia cười khẽ, nói thêm “Cũng không hẳn lúc nào cũng là tình nhân đâu, đôi khi cũng là anh em thân thiết.”
Vừa nói xong, những người đang ngồi chơi game đều đồng loạt bật cười. Tiếng cười ấy không cần giải thích cũng đủ hiểu hàm ý bên trong.
Sau một lúc cười, người kia tiếp tục giải thích: “Xayah và Rakan hai vị tướng này là một cặp tình nhân, cho nên cậu hiểu rồi chứ.”
“...”
Kỳ Hứa Trì thật sự không muốn hiểu.
Cô vốn không chơi game nhiều, cũng chẳng biết mấy chuyện này. Lúc chọn nhân vật thì chỉ chọn đại, ai ngờ lại dính vào một tình huống như thế.
Mọi người đùa giỡn thêm một lúc, rồi Lạc Thuận như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nâng giọng nói lớn “Thang máy hỏng rồi, lát nữa mọi người lên lầu thì đừng dùng thang máy nhé.”
Căn hộ của Lạc Thuận nằm ở tầng cao nhất của một khu chung cư năm tầng, có thang máy riêng. Tầng trên cùng là sân thượng, có cả hồ bơi ngoài trời. Nghĩ đến việc có thể sẽ phải lên tận tầng năm, Lạc Thuận mới nhắc trước để mọi người chuẩn bị.
Vì chỉ có năm tầng, nên việc đi bộ lên lầu cũng không quá khó chịu.
Sau khi tiếp khách một lúc ở dưới, Lạc Thuận lên tầng trên. Người được mời phần lớn đều là bạn bè thân quen, nên không khí khá thoải mái, ai nấy đều chơi đùa tự nhiên.
Kỳ Hứa Trì và Lạc Lâm sóng vai đi trước. Phòng khách ở tầng hai nhỏ hơn tầng một khá nhiều, nhưng vì thế mà không gian lại trở nên gần gũi hơn.
Trên bàn bày đầy trái cây và bánh ngọt, đủ loại. Kỳ Hứa Trì chọn một chỗ quen thuộc ngồi xuống, Lạc Lâm cũng tự nhiên ngồi cạnh cô.
Phía bên kia của Kỳ Hứa Trì là Lộ Duyên, rồi sau đó mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo ý mình.
“Tiểu Trì chơi bài không?”
Người chia bài đầu tiên hỏi Kỳ Hứa Trì. Thấy cô lắc đầu, người đó quay sang hỏi Lạc Lâm: “Lạc Lâm chơi không?”
Lạc Lâm đến cả trò chơi còn không biết chơi, nói gì đến đánh bài.
Hai cô gái xinh đẹp đều không tham gia, không khí cũng vì thế mà giảm đi đôi chút sự hào hứng.
Người chia bài quay sang Lộ Duyên.
“Nhóc con, chơi không?”
“Em á? Không chơi đâu, em không biết.”
Lộ Duyên hiếm khi có mặt, lại là người nhỏ tuổi nhất ở đây. Sau khi cậu ấy bắt đầu chơi chuyên nghiệp, có không ít người cố tình vào game để đào hố cậu ấy, đủ thấy việc cậu ấy có tiếng nói ở đây gần như không tồn tại.
Vì vậy, dù cậu ấy từ chối, cuối cùng vẫn bị kéo vào chơi.
Lạc Lâm không hứng thú với mấy trò này, xem một lúc rồi đứng dậy lên tầng.
Tầng ba có hồ bơi trong nhà, những người không chơi bài đều lên đó.
Kỳ Hứa Trì không đi theo, cô ngồi cạnh Lộ Duyên, xem cậu ấy chơi bài. Nhìn một lúc, cô mỉm cười, trêu: "Nhóc con, không chỉ chơi game giỏi, mà đưa tiền cũng giỏi ghê ha.”
Có lẽ vì vừa chơi một trận chuyên nghiệp nên tâm trạng khá tốt, Lộ Duyên cong môi cười: “Miễn là chơi vui là được rồi.”
Hai người chơi bài bên cạnh nghe vậy thì hùa theo trêu chọc: “Nhóc con nhà ta giờ là người tự kiếm tiền rồi đấy. Tuổi còn nhỏ mà địa vị đã hơn tụi anh thất nghiệp lang thang gấp mấy lần.”
“Không có đâu ạ, không có đâu.”
Lộ Duyên còn nhỏ, không quen bị khen quá đà, nghe mấy anh trêu vậy thì vội vàng lắc đầu.
“Để tôi chơi thay cho, nhóc con này sao đấu nổi hai ông cáo già kia.”
Kỳ Hứa Trì cười, nhận lấy bài từ tay Lộ Duyên, đổi chỗ với cậu ấy: “Bọn họ đang trêu cậu đấy, đừng nghe hai con cáo kia nói linh tinh.”
“Ôi, Tiểu Trì mà vào chơi thật à?”
“Xem ra lần này phải chơi nghiêm túc rồi, tôi quyết định dùng cả chiêu cuối luôn.”
Nghe hai người bên cạnh nói chuyện linh tinh, lại còn đùa giỡn không đúng lúc, Kỳ Hứa Trì lười biếng nhấc mí mắt lên, khẽ “hừ” một tiếng, không buồn đáp lại.
Chơi liền ba ván, hai người kia đều thua thảm đến mức không dám nhìn bài nữa.
“Cảm ơn đại ma vương đã giúp chúng tôi nhớ lại mùi vị của thất bại.”
“Không hổ danh Tiểu Trì, chơi bài đúng kiểu biến thái từ đầu đến cuối.”
Kỳ Hứa Trì cúi mắt nhìn bài, tiện tay rút hai lá rồi ném ra bàn.
Cô mơ hồ cảm thấy bên cạnh có ai đó vừa ngồi xuống.
Tưởng là Lạc Lâm, cô cũng không để tâm, thấy hai người kia chưa ra bài, lại tiếp tục ném thêm hai lá nữa.
Kỳ Hứa Trì hơi nghiêng người về phía Lạc Lâm, nói nhỏ: “Giúp tớ lấy ly nước.”
Nghe vậy, người ngồi cạnh cô lập tức đứng dậy, có vẻ là đi tìm ly.
Vài giây sau, một chiếc ly pha lê được đưa tới sát bên môi cô. Kỳ Hứa Trì cũng rất tự nhiên nhấp một ngụm, rồi nói “Còn hai lá nữa, các cậu không ra à?”
Hai người đối diện vẫn cười, tay giữ chặt bài, không có ý định đánh ra.
“Tôi không phải không đánh được, chỉ là muốn để Tiểu Trì thắng thôi.”
“Anh hùng cùng chí hướng.”
Kỳ Hứa Trì ném nốt hai lá cuối cùng ra bàn. Hai cáo già kia cũng lật bài theo.
Một lá 7.
Một đôi 5.
“...”
Thắng mà không cần tranh cãi, Kỳ Hứa Trì ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người ra sau, rồi quyết định rút lui: “Các cậu chơi tiếp đi.”
Hai người kia đang định kéo Lộ Duyên vào chơi tiếp thì không biết từ lúc nào, một người đàn ông ngồi ở mé bên lên tiếng hỏi “Tôi có thể tham gia không?”
Người đàn ông này trông rất lạ mặt, hai người nhìn nhau một cái, không lập tức nói đồng ý hay không đồng ý.
Họ không quen biết người đàn ông này là chuyện rất bình thường, bởi vì hắn ta không phải là người trong giới này.
Anh ta tên là Tạ Cảnh người mà Lạc Lâm vẫn hay gọi là “tên đó”, kẻ không hề tự biết lượng sức mình mà đã hẹn Kỳ Hứa Trì rất nhiều lần.
Có lẽ có người nào đó bên cạnh anh ta có thể tiếp xúc với giới này, nhân cơ hội nào đó đã từng chơi cùng người trong giới một lần, vì thế anh ta đã có một loại ảo giác rằng khoảng cách với giới này cũng không quá xa, nói không chừng cố gắng một chút, có thể gặp được một kẻ ngốc có tiền để làm bàn đạp cho bản thân.
Kỳ Hứa Trì thỉnh thoảng cũng từng gặp Tạ Cảnh vài lần trong những dịp không mấy quan trọng. Mỗi lần gặp, vẻ mặt cô đều như đang viết rõ ràng “Chán quá, đi đại cho xong.” Cô chưa từng để tâm, cũng chẳng buồn nghĩ xem đối phương có đang ôm ấp ý đồ gì kỳ quặc hay không.
Kỳ Hứa Trì liếc nhìn anh ta một cái, rồi vẫn dựa vào sô pha, không nhúc nhích.
Trên bàn, không ai lên tiếng.
Sự do dự rõ ràng, cùng với thái độ phân biệt đối xử không hề che giấu, như một lưỡi dao vô hình, lặng lẽ cắt vào lòng người.
Kỳ Hứa Trì không biết Tạ Cảnh lấy đâu ra dũng khí để chịu đựng sự khó xử và ngượng ngùng ấy. Nhưng cô cũng chẳng hứng thú xem tiếp màn diễn này.
Một lúc sau, cô mới lên tiếng với hai người trước mặt: “Vào đi.”
Tạ Cảnh ngồi xuống, Kỳ Hứa Trì cũng vừa lúc đứng dậy, nghiêng người nhường chỗ cho anh ta.
Ánh mắt cô vô thức liếc xuống, chạm phải ánh nhìn của người đàn ông vốn đang ngồi cạnh mình. Anh vẫn dựa vào sô pha, ngước mắt nhìn cô một cách hờ hững, trong tay còn cầm chiếc ly pha lê mà cô vừa uống lúc nãy.
“...”
Môi cô khẽ động, cảm giác mí mắt giật nhẹ.
Nói cách khác, ly nước cô vừa uống là Trì Nghiên đưa.
Hơn nữa, hình như còn là do cô chủ động nhờ.
Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Hứa Trì hơi bối rối, không biết mình nên phản ứng thế nào. Cô cứ thế đứng yên, cụp mắt nhìn về phía Trì Nghiên.
Trong mắt người khác, cảnh tượng ấy lại giống như cô đang chờ anh.
Trì Nghiên cũng đứng dậy, nói khẽ “Đi thôi.”
Cô tưởng anh đang nói về việc đi lấy đồ, nên những cảm xúc không thoải mái vừa rồi cũng được cô âm thầm nuốt xuống. Cô gật đầu, lặng lẽ đi theo sau Trì Nghiên.
Hai người vừa rời đi, Tạ Cảnh đang ngồi chơi bài bỗng nghiêng mắt, nhìn theo bóng lưng họ một lúc.
Thật sự rất xứng đôi bất kể là thân phận, xuất thân hay khí chất, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi, họ đã toát lên vẻ như một cặp tình nhân.
Tạ Cảnh vô thức siết chặt ngón tay, rồi chậm rãi thu lại ánh nhìn, cúi xuống nhìn bài trong tay.
Kỳ Hứa Trì vẫn đi theo sau Trì Nghiên. Cô không biết anh định đi đâu, nên cũng không vượt lên trước.
Cho đến khi hai người cùng bước vào thang máy.
Nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, trong đầu Kỳ Hứa Trì bỗng hiện lên một câu nhắc nhở
[Thang máy hỏng rồi, lát nữa mọi người lên lầu thì đừng dùng thang máy.]
“Khoan đã…”
Vừa thốt ra, cánh cửa thang máy đã khép lại hoàn toàn.
“...”
Trì Nghiên đứng phía trước, không hay biết chuyện thang máy bị hỏng. Anh đưa tay ấn nút tầng, rồi quay đầu hỏi “Sao vậy?”
Nút tầng 4 sáng lên, nhưng thang máy vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Kỳ Hứa Trì chớp mắt chậm rãi, giọng bình thản như đang trình bày một sự thật hiển nhiên “Thang máy hỏng rồi.”
Trì Nghiên liếc nhìn cô một cái, rồi thử ấn nút mở cửa.
Nút vẫn sáng, nhưng thang máy vẫn không có phản ứng.
“...”
Thật ra, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn. Thang máy riêng thì xử lý khá nhanh. Dù cô không trông mong gì ở Lạc Thuận, nhưng vẫn có thể hy vọng Lạc Lâm sẽ để ý.
Không gian trong thang máy kín mít, âm thanh bên ngoài gần như bị cách ly hoàn toàn.
Rất yên tĩnh. Ánh đèn phía trên là tông màu ấm, khiến không khí cũng trở nên dịu nhẹ, có phần ấm áp, thậm chí hơi mờ ám.
Hai người đứng rất gần nhau, chỉ cách nhau một khoảng bằng đúng một bước chân.
Và vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ thuộc về người đối diện đều trở nên gần trong gang tấc hơi thở, nhịp tim, cả sự hiện diện đều như đang áp sát.
Mùi hương trên người Trì Nghiên lẩn quẩn nơi chóp mũi, nhẹ nhàng mà quen thuộc, khiến người ta có cảm giác dễ nghiện.
Kỳ Hứa Trì bỗng nhớ lại, lúc hai người mới bắt đầu quen nhau, Trì Nghiên từng đưa cô về nhà.
Khi đó cô sống ở một căn hộ chung cư, tầng khá cao. Trì Nghiên đỗ xe bên ngoài, cùng cô đứng chờ thang máy.
Kỳ Hứa Trì là kiểu người thể lực kém, bình thường đi vài bước đã than mệt. Hôm ấy lại phá lệ đi bộ cả ngày, đến mức chẳng buồn nói chuyện.
Cô tựa hẳn vào người Trì Nghiên, mềm nhũn như không có xương.
Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, hơi chậm một chút, bên trong không có ai.
Cô cứ thế dựa vào ngực Trì Nghiên, lặng lẽ hít lấy mùi hương trên người anh.
Ban đầu không để ý, nhưng càng ngửi càng thấy thích một cách kỳ lạ.
Cô bất giác hít nhẹ một cái, rồi áp sát vào người anh hơn nữa.
Trì Nghiên khẽ cứng người trong một khoảnh khắc, sau đó cúi mắt nhìn cô.
Lúc này, cô thật sự đã mệt lả, chẳng còn chút kiêu ngạo thường ngày, như một chú mèo nhỏ rũ rượi, móng vuốt cũng thu lại.
Bất ngờ, anh đưa tay ôm trọn lấy cô.
Cảm giác bị nhấc bổng khiến cô thoáng hoảng hốt, theo phản xạ ôm chặt lấy anh, chân cũng vòng qua eo anh.
Một tay anh giữ cô, tay kia áp nhẹ lên má cô, kéo cô lại gần.
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn, vang lên bên tai
“Muốn hôn không?”