SAO EM VẪN CHƯA THÍCH ANH

Chương 7: Không thể làm ướt xe của chị

Avatar Hoa Tím Biếc
1,860 Chữ


Mục kiểm tra cuối cùng của Thẩm Anh là bơi tự do.

Dù Ý Thanh không biết bơi, dù kỹ năng vận động của cô cũng tệ chẳng kém chuyện làm việc nhà nhưng mà trong lòng cô vẫn âm thầm cho rằng tư thế này là đẹp nhất.

Trước khi xuống nước, Thẩm Anh còn quay đầu lại nhìn cô, như thể nghi ngờ rằng lát nữa cô lại sẽ ra ngoài nghe điện mà chẳng chịu xem anh kiểm tra một cách nghiêm túc.

Ý Thanh bật cười, giơ ba ngón tay lên trời làm động tác thề thốt.
Thẩm Anh lúc này mới nở nụ cười rồi cúi người, móc tay vào thành hồ. Ngay khi tiếng còi vang lên, anh phản ứng cực nhanh, bật người lao thẳng xuống nước.

Mang theo chút áy náy vì lần trước xem không trọn vẹn, lần này Ý Thanh nhìn chăm chú hơn hẳn.

Thật ra, cho dù cô không nhìn thì với tốc độ kia, Thẩm Anh chắc chắn vẫn sẽ về nhất thôi.

Khi anh cán đích đã bỏ xa đối thủ gần ba thân người, nổi lên khỏi mặt nước, việc đầu tiên không phải là nhìn bảng thành tích hay các làn bơi khác mà là tháo kính, tháo mũ rồi ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt của Ý Thanh.

Cô ngồi ở khu khán đài cho người nhà, vừa vỗ tay vừa mỉm cười với anh, tự hào không thôi.

Đó là đứa nhỏ mình nhìn nó lớn lên đấy, giỏi ghê chưa.

Thẩm Anh nằm sấp bên thành hồ nhìn cô vài giây rồi cũng rạng rỡ cười theo. Anh chống tay lên, mặc kệ nước bắn tung tóe mà leo lên bờ, thậm chí phớt lờ cả huấn luyện viên đang gọi mình, chân trần chạy thẳng về phía Ý Thanh.

Huấn luyện viên bất đắc dĩ kéo anh lại, nhét vào tay anh cái gì đó.

Thẩm Anh cúi đầu liếc nhìn, thoáng lộ vẻ không mấy quan tâm rồi như chợt nhớ ra điều gì lại nhìn sang Ý Thanh.

Cô chớp mắt khó hiểu, thấy Thẩm Anh đi về phía khu vận động viên phía sau, lấy một chiếc áo khoác, lục trong túi áo ra thứ gì đó.

Khi anh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm rồi mở lòng bàn tay ra, Ý Thanh mới biết huấn luyện viên đã đưa cho anh cái gì.

Là bốn viên kẹo với màu sắc khác nhau, gói bọc tinh xảo, nhìn là biết không rẻ.

“Phần thưởng cho người về nhất.” Thẩm Anh nói.

“Tuy không đáng bao nhiêu nhưng mà chắc cũng ngon.”

“Chia cho chị à?” Ý Thanh chọn viên kẹo màu đỏ trắng vì thấy là vị vải mà mình thích, hài lòng nói.

“Vậy chị lấy viên này nhé.”

“Hả?” Thẩm Anh ngẩn ra rồi bật cười, đem cả ba viên còn lại đặt vào tay cô: “Sao chỉ một viên được, tất nhiên là cho chị hết rồi.”

“Ơ?” Ý Thanh kinh ngạc: “Mấy viên này chẳng phải để các em bổ sung đường sau khi vận động sao?”

Thẩm Anh cầm chai nước thể thao đặt bên cạnh cô: “Em thích uống cái này hơn.”

“À…” Ý Thanh gật đầu, thấy cũng hợp lý, có lẽ vận động viên phải kiểm soát lượng đường. Cô bóc kẹo rồi cho vào miệng, vị ngọt của vải lan ra nơi đầu lưỡi.

“Ngon không?” Thẩm Anh ngẩng đầu hỏi.

Cô đẩy viên kẹo sang một bên má để nói cho rõ ràng: “Ngọt, chị cho em một viên nhé.”

Trước khi anh kịp từ chối, Ý Thanh đã chọn một viên khác đưa tới: “Dù sao vị vải cũng trùng rồi.”

Huấn luyện viên đã phát kẹo, chắc ăn vài viên không sao đâu ha.
Thẩm Anh chưa nhận ngay, nhìn viên kẹo trong tay cô rồi hỏi: “Cái này với viên chị đang ngậm là cùng một vị à?”

Ý Thanh liếm môi: “Ừm.”

Lúc này anh mới nhận lấy, nhưng tay còn ướt, trơn tuột nên loay hoay mãi mà vẫn chưa bóc được. Một người cao to mét tám mấy mà bất lực trước viên kẹo nhỏ bằng ngón tay.

Ý Thanh bật cười, chìa tay ra giúp Thẩm Anh, vừa bóp nhẹ chỗ bao bì bên ngoài, viên kẹo liền trượt ra mà không hề chạm vào tay: “Này.”

Đúng lúc đó, Thẩm Anh đang mở nắp chai nước, thuận miệng há ra để cô bỏ viên kẹo vào cho anh.

Xong xuôi, Ý Thanh vo hai mảnh vỏ kẹo trong tay, định lát nữa vứt đi nhưng rồi mới sực nhận ra cái người cao to kia vẫn đang ngồi xổm ngay trước mặt mình.

Anh cúi thấp hơn cả cô đang ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi vừa khéo chặn hết lối ra, như thể đang “giam” cô trong ghế. Nhưng khi ngước lên nhìn, ánh mắt ấy lại vô cùng ngây thơ và hiền lành.

Nghĩ đến chuyện lần cuối cùng gặp nhau thì anh vẫn còn là một học sinh tiểu học, Ý Thanh cảm khái tuổi dậy thì đúng là kỳ diệu thật.

Cô vô thức xoa đầu anh: “Thi xong rồi còn phải làm gì nữa không?”

Thẩm Anh lắc đầu: “Được về nhà rồi.”

“Có phải đi tắm không?” Cô hỏi theo hiểu biết ít ỏi.

“Vâng, không thể làm ướt xe của chị được.” Thẩm Anh chớp mắt, viên kẹo trong miệng bị anh đẩy qua đẩy lại, Ý Thanh nghe rõ cả tiếng viên kẹo va vào răng.

“Đi đi.” cô xem đồng hồ rồi thúc giục: “Kẻo cảm lạnh bây giờ.”

Thẩm Anh vẫn chưa yên tâm: “Chị ở yên đây đợi em, đừng đi đâu nhé, lỡ bị người ta dụ mất thì sao.”

“…” Ý Thanh nghẹn lời, cô vụng về thật nhưng không đến mức bị bắt cóc đâu chứ?

Thẩm Anh cau mày suy nghĩ rồi quay lại, nhét vào tay cô một cốc kem: “Chị ăn hết cái này rồi em sẽ về tới.”

Ý Thanh nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt chẳng biết sao lại dán vào tấm lưng rộng và đường sống lưng sâu hút kia.

Sau đó lại cúi xuống nhìn cốc kem trong tay: “…”

Thứ này... chắc cũng nhiều calo lắm nhỉ?

Do dự vài giây, cô vẫn không cưỡng nổi sức hấp dẫn tuổi thơ, vừa ngậm kẹo vừa bóc nắp hộp.

Nhưng... bóc mãi không ra.

Bình nước khoáng bình thường thì cô không vặn nổi, nhưng chẳng lẽ đến cái cốc này cũng vậy sao?

Cô quyết đấu với cốc kem suốt năm phút nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.

“…”
Nhìn chằm chằm chiếc cốc, cô cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh. Người trong khán đài hầu hết đã về, ai nấy đều bận chuyện của mình, chẳng ai chú ý đến cô đang vật lộn với cái cốc.

Cắn răng vài giây, Ý Thanh cúi người rồi dùng răng mở nắp, để lại hẳn ba dấu răng rõ mồn một.

Cô nhìn nắp cốc chi chít dấu tích chiến đấu của một ‘con người chống lại nhựa’ mà bỗng thấy… nhục nhã.

Vứt đi thì tiếc mà giữ lại thì quê.

Giá mà hôm nay có mang theo túi… cô thở dài.

Khi Thẩm Anh quay lại, cô giả vờ bình tĩnh: “Lấy hết đồ rồi à? Đi thôi.”

Anh liếc thấy tay cô giấu sau lưng: “Có rác à? Đưa đây em vứt cho.”

“Cốc kem này nhiều calo lắm, chị để mai ăn.” Ý Thanh nghiêm túc nói.

Trong hồ toàn mấy vận động viên trẻ, người nào người nấy thân hình đều săn chắc, khiến cho đại đa số dân văn phòng phải ghen tỵ. Vừa nãy cô nhìn quanh dãy ghế người nhà mới thấy lòng mình bớt chênh vênh đi đôi chút.

Thẩm Anh chẳng nói gì thêm mà chỉ đeo ba lô lên vai: “Em thấy thịt mềm còn đẹp hơn cơ bắp ấy chứ.”

“Cái này… là đang khoe thân hả?” Ý Thanh nhớ đến bờ vai rộng và cái eo thon kia nên liền hỏi.

Thẩm Anh cười: “Thế chị thích cơ bắp hơn à?”

“Tất nhiên.”

“Vậy tốt rồi.” Anh nói: “Chị có phần thịt mềm em thích, em có phần cơ bắp chị thích. Hoàn hảo bổ sung cho nhau.”

“…” Ý Thanh nghẹn lời.

Không đúng, kiểu “bổ sung” này cứ sai sai ấy.

Nhưng thôi, cô vốn lười tranh luận. Ít nhất thì chủ đề đã được chuyển khỏi cốc kem, thể diện của người lớn xem như được cứu.
“Đưa đây em cầm cho,” Thẩm Anh chìa tay: “Chị đâu có mang túi theo đâu.”

Ý Thanh vội giấu tay ra sau chặt hơn.

Thẩm Anh nhướn mày: “Chị vừa nhận số của trai lạ à?”

“...Nếu có thì sao?”

“Em hỏi bạn trong trường xem giúp.” Anh nói với vẻ nghiêm túc: “Đề phòng chị gặp phải trai đểu.”

Cô cảnh giác lùi hai bước, lại lỡ đụng phải người đang đi phía sau. Cốc kem rơi bịch xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Chàng trai bị cô va phải vội vàng nói: “Chị không sao chứ?”

“Tôi mới là người đi lùi, xin lỗi nhé.” Ý Thanh cười nhã nhặn: “Không đụng đau cậu chứ?”

“Chị gầy thế này, sao đụng đau tôi được.” Cậu ta chỉnh lại tóc, cười hỏi: “Chị cũng là tân sinh viên của Đại học Dung à?”

Ý Thanh tuy vụng về nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang bị bắt chuyện. Cô định từ chối khéo rồi rời đi, thì nghe phía sau có tiếng gọi: “Ý Thanh.”

Cô quay lại, thấy Thẩm Anh đã nhặt cốc kem lên, đứng cách cô hai bước, ánh mắt bình tĩnh. Chiếc cốc nhỏ như đồ chơi bị anh ném tung lên tung xuống trong tay.

Thể diện người lớn đã chính thức hy sinh.

Cô kiên cường quay đi, nói với chàng trai kia: “Xin lỗi vì đã va vào cậu nhé, tôi đi trước nhé.”

Khi bước đến bên Thẩm Anh, anh còn hỏi: “Cái dấu này là gì vậy? Lúc em đưa chị đâu có đâu.”

“...Dấu răng.”

“...” Thẩm Anh bật cười, nhẹ nhàng mở nắp cốc, đơn giản như búng tay một cái.

“Ăn không?”

“Ăn.” Cô đón lấy, ngập ngừng rồi nói thêm: “Kẹo lúc nãy là chị bóc cho em, giờ hòa rồi nhé, một đều.”

Cô vừa dứt lời, không nghe thấy anh đáp lại liền ngẩng lên, thấy Thẩm Anh đang quay đầu nhìn ra phía sau.

“Quên gì à?” Cô hỏi.

Anh quay lại, nheo mắt, giọng điệu lười biếng: “Những gì cần mang theo đều ở đây rồi.”

Tầm mắt Ý Thanh lướt về phía sau lưng anh, ngoài chàng trai lúc nãy thì chẳng có gì đặc biệt.

Chắc chỉ là thói quen nhìn lại xem có bỏ quên gì thôi. Cũng tốt, là một thói quen đáng khen.

Ý Thanh vừa nghĩ vừa ăn nốt phần kem trong tay.

8 lượt thích

Bình Luận