Kỳ nghỉ hè đối với học sinh mà nói thì thoắt cái đã trôi qua.
Thẩm Anh thi lấy bằng lái xe, lần nào cũng qua được ngay, trong suốt thời gian đó anh thậm chí còn không hề bỏ lỡ việc nấu ăn cho Ý Thanh.
Trước kia Ý Thanh cũng giống như bao đồng nghiệp khác, ba bữa đều dựa vào đồ ăn ngoài. Thế mà mấy ngày nay cô ngày nào cũng mang cơm hộp giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn đến phòng làm việc.
Hôm nay, cô vừa mở hộp cơm của mình ra thì nữ cấp trên, người vừa kết thúc ba tiếng họp trực tuyến bước vào văn phòng với vẻ mệt mỏi, vừa xoa cổ đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cái bụng lập tức kêu lên “ục ục” đầy phản đối.
Cấp trên than ngắn thở dài: “Ý Thanh, chia cho tôi hai miếng đi, làm ơn đó, không thì tôi sợ mình sẽ tụt đường huyết mà ngất giữa đường đi mua thức ăn mất.”
Ý Thanh hào phóng chia cho cô ấy vài miếng.
Cấp trên vừa ăn vừa khen lấy khen để: “Nghe nói trước đây cô cũng thuê người nấu ăn riêng cơ mà, đổi sang tìm được người mới rồi à? Tay nghề tốt thật, có thể giới thiệu cho tôi không?”
“Chắc không được đâu, em ấy khai giảng rồi, không còn nhiều thời gian nữa.” Ý Thanh thuận miệng đáp.
Cấp trên đang ăn hăng say, nghe xong thì động tác lập tức khựng lại: “…”
Cô ấy chậm rãi nhai nuốt, đặt đũa xuống rồi dè dặt hỏi: “Là cái cậu… còn chưa đủ tuổi đó hả?”
“Em ấy đủ tuổi rồi.” Ý Thanh chỉnh lại, rồi nhanh chóng bổ sung: “Với cả tôi cũng có trả lương đàng hoàng, coi như là em ấy đi làm thêm thôi.”
“…Ý Thanh à…” Cấp trên đặt đũa xuống, ánh mắt đầy kính nể.
“Tôi hỏi thật nhé, ngày nào cậu ấy cũng đến nhà cô nấu ăn sao?”
“Em ấy ở ngay tầng trên nhà tôi.” Ý Thanh giơ tay ra hiệu dừng, quyết định dập tắt hết tin đồn ngay tại chỗ, liền kể luôn từ chuyện hai người quen nhau từ nhỏ cho đến khi vô tình lại trở thành hàng xóm.
Cấp trên nghe rất nghiêm túc, cuối cùng giơ tay hỏi: “Tôi vẫn còn một câu hỏi nữa!”
“Gì cơ?”
“Cậu ấy có đẹp trai không?” Trọng tâm đã đi lạc hoàn toàn.
Ý Thanh thở dài, cất hộp cơm đi: “Chị đi thang máy xuống dưới ăn cơm đi.”
Dù biết cấp trên hay suy nghĩ lung tung nhưng Ý Thanh vẫn có hơi dao động.
Sau giờ làm, vừa mở cửa nhà ra thì mùi thức ăn thơm phức đã ập vào mũi.
Dạ dày đã mệt mỏi cả buổi chiều của cô lập tức sống lại.
Từ trong bếp, Thẩm Anh thính tai ló đầu ra: “Mười lăm phút nữa là ăn được rồi.”
Ý Thanh vô thức đáp “ừm” một tiếng, thay giày rồi đi tẩy trang.
Trên đường vào phòng ngủ, cô thấy hộp bụi của robot hút bụi đã được đổ sạch, máy lau sàn thì đang sạc, rõ ràng vừa được dùng xong. Phòng ngủ vẫn đóng cửa, nghĩa là anh không có tự tiện đi vào.
Máy chơi game, tay cầm, băng đĩa tối qua để lung tung giờ đều được sắp xếp lại ngăn nắp, cả bình hoa tươi trên bàn ăn cũng được thay nước mới.
Ý Thanh: “…” Thật sự toàn năng thật đấy.
Cô hơi ngẩn người rồi đi tẩy trang, rửa mặt xong quay lại phòng ăn thì bàn ăn đã được bày biện hoàn chỉnh, đến đôi đũa cũng được đặt ngay ngắn.
Ngồi xuống ghế, cô nhìn Thẩm Anh từ bếp đi ra không kìm được mà hỏi: “Dạo này em có muốn mua gì không?”
Thiếu tiền nên mới chăm chỉ làm thêm thế này à? Muốn ám chỉ tăng lương sao?
Thẩm Anh đặt bát canh sườn khoai sọ cuối cùng lên bàn, nghiêng đầu nghĩ rồi đáp ngay: “Chắc là lò nướng, chị thích đồ ngọt mà, có lò nướng thì làm mấy món bánh ngọt sẽ tiện hơn.”
Ý Thanh lập tức ôm mặt ngả ra sau, lương tâm người lớn bỗng đau nhói.
Cô bình tĩnh lại, đổi cách hỏi: “Không có cái gì là em muốn cho riêng mình à?”
“…” Thẩm Anh chống cằm suy nghĩ một lát, rồi hỏi lại: “Nếu muốn gì cũng được sao?”
“Miễn là chị mua nổi.” Ý Thanh gật đầu: “Dù sao thì cũng lâu rồi mới gặp lại, chị còn chưa tặng quà tái ngộ cho em.”
Thẩm Anh khẽ cười: “Được gặp lại chị chẳng phải đã là món quà tốt nhất rồi à?”
Ý Thanh cũng bật cười: “Miệng lưỡi dẻo thật, sau này chắc biết cách dỗ bạn gái lắm.”
“Điều em muốn nhất bây giờ là chỉ cần chị ngày nào cũng về nhà ăn cơm, để việc làm thêm của em được danh chính ngôn thuận thôi.” Thẩm Anh nói.
Ý Thanh nghĩ ngợi, thấy yêu cầu này cũng dễ đáp ứng. Nhưng vẫn nghiêm túc nói rõ: “Cho dù chị không về ăn cơm thì cũng không trừ tiền công của em đâu.”
Thẩm Anh khẽ thở dài: “Ăn một mình… em thấy cô đơn lắm.”
Ý Thanh an ủi: “Đó là kiểu suy nghĩ khi còn là sinh viên thôi. Ra xã hội rồi thì ăn một mình là chuyện bình thường.”
Ăn được vài miếng, Ý Thanh nhìn căn nhà sạch bóng, hỏi: “Nghe nói có người bẩm sinh thích nấu ăn, dọn dẹp… em cũng vậy à? Hay là…”
“Đúng thế.” Thẩm Anh đáp luôn phần đầu câu hỏi.
“Em thấy vui lắm, cũng là một cách để giải tỏa căng thẳng. Em thật sự rất thích.”
Nói xong, anh nhìn Ý Thanh giống như là đang chờ cô khen.
Cô không do dự mà vỗ tay bành bạch.
“Giỏi ghê, mấy thứ đó thì chị chịu.”
Thẩm Anh thở dài, có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời nhưng rồi cũng nhanh chóng vui trở lại.
“Không sao, em làm cho, chị không cần phải học đâu.”
Ý Thanh còn muốn nói gì đó nhưng Thẩm Anh đã nhanh chóng chuyển chủ đề sang thực đơn trưa mai, khiến cô lập tức bị cuốn theo.
Sau bữa ăn, Ý Thanh xem lại lịch làm việc, cô chợt nhớ phải báo với Thẩm Anh một chuyện.
Cô đi tới cửa bếp, gõ nhẹ: “Ngày mai chị không về ăn tối đâu, em khỏi phải sang đây.”
Thẩm Anh đáp: “Chị đi ăn với đồng nghiệp à?”
Ý Thanh nghĩ một chút: “Không hẳn nhưng cũng liên quan đến công việc.”
Dù gì thì cũng là buổi điều tra thực tế cho dự án hẹn hò.
Thẩm Anh quay lại nhìn cô: “Vậy còn ngày kia thì sao?”
“Chưa chắc.” Ý Thanh tính toán một chút: “Có thể vài hôm nữa chị đều không ăn tối ở nhà, khi nào chắc chắn sẽ báo lại cho em.”
“Vâng.”
***
Thẩm Anh không cần hỏi cũng biết việc ngày mai của Ý Thanh không nằm trong thói quen thường ngày của cô.
Nếu trong nhà đã có sẵn cơm ngon, Ý Thanh sẽ không ra ngoài ăn. Trừ khi là có bạn đến, nhưng cách cô nói lại phủ định khả năng đó.
Một người bạn quen qua công việc chăng?
Lần đầu tiên được nghỉ buổi chiều mà không phải chạy sang nhà Ý Thanh nấu ăn, Thẩm Anh nhận lời tham gia tiệc rượu mà đám bạn thân đã nài nỉ anh mấy lần.
Từ khi Ý Thanh về Vinh Thành, anh chưa từng tham gia những buổi tiệc như thế một lần nào nữa.
Chỉ vì chẳng có gì có thể ưu tiên hơn cô.
Một nhóm sinh viên năm nhất tan học sớm, còn lâu mới đến giờ nhậu, liền bàn nhau đi đâu đó để chơi trước.
Thẩm Anh đứng bên cạnh, cau mày vì khói thuốc từ mấy đứa bạn bay sang: “Về nhà phải tắm gội, không thì chị ấy sẽ ngửi ra mùi khói.”
“Này Thẩm Anh, đi chơi game không?” Gã đầu vàng ngẩng đầu hỏi.
“Tùy.” Thẩm Anh hờ hững đáp, chẳng có hứng thú gì.
Đầu đỏ tra bản đồ: “Gần đây có trung tâm trò chơi, khỏi đi taxi, đi bộ vài phút là tới rồi.”
Cả nhóm cười nói rộn ràng trên đường, Thẩm Anh đút tay vào túi, giữ khoảng cách nửa bước với họ, tay kia cầm điện thoại nghịch nghịch, mở khung chat với Ý Thanh rồi bấm vào ảnh đại diện của cô, lướt đến phần “vòng bạn bè”.
Ý Thanh không phải kiểu người hay đăng bài, một tháng nhiều lắm chỉ hai ba dòng, phần lớn là công việc.
Nhưng Thẩm Anh cũng đã thuộc nằm lòng. Dẫu thế, anh vẫn không kìm được mà xem đi xem lại.
Rõ ràng biết là trong giờ làm việc cô hầu như chẳng bao giờ nhắn tin riêng, nhưng anh vẫn cố kiểm tra khung chat, lỡ đâu cô gửi một tin bảo “thay đổi lịch, tối nay sẽ về ăn”, thì anh chắc chắn sẽ quay đầu đi mua đồ về nấu ăn ngay.
Thẩm Anh không kén ăn, anh học nấu ăn là vì Ý Thanh. Nếu không cần nấu cho cô thì anh có thể chỉ ăn uống qua loa mà sống.
Trường đại học của họ nằm ở vị trí đắc địa, xung quanh toàn khu vui chơi ăn uống, cách trung tâm thương mại lớn chưa đến một cây, đi bộ là tới.
Đến ngã tư, đèn đỏ dừng lại, Thẩm Anh tiện tay tắt màn hình, ngẩng đầu nhìn quanh.
Hình như chỗ Ý Thanh làm việc cũng gần đây.
Ánh mắt anh theo bản năng tìm kiếm tòa nhà nơi phòng làm việc của cô đặt trụ sở, từ dưới đếm lên đến tầng cô ở.
Mới hơn bốn giờ, chắc cô còn đang trong văn phòng và vẽ bản thiết kế chăng?
“Xanh rồi xanh rồi!” Người bạn bên cạnh nhắc.
Thẩm Anh thu tầm mắt lại, nhưng khi lướt qua tầng trệt thì bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, khiến anh lập tức quay đầu xác nhận.
Là Ý Thanh.
Cô vừa từ trong tòa nhà bước ra, trên tay cầm túi hồ sơ nhìn nhìn đồng hồ rồi rẽ vào một quán trà kiểu Âu ngay bên cạnh.
Ý Thanh đi làm luôn lái xe, mà bãi xe ở tầng hầm. Cô ra bằng cửa chính thì có nghĩa là không định lái xe.
“Thẩm Anh, không đi à? Đèn xanh sắp hết rồi.” Tên đầu đỏ gọi.
Thẩm Anh trả lời qua loa, vẫn đứng yên, mắt dõi theo Ý Thanh bước vào quán rồi ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, đối diện với một người đàn ông.
Hai người bắt tay, mỉm cười xã giao, rõ ràng không phải là người quen.
“Thẩm Anh…” Giọng điệu thúc giục từ giữa đường vọng tới.
Thẩm Anh nheo mắt nhìn đôi nam nữ bên cửa kính thêm chút nữa rồi mới đút tay vào túi, lững thững đi theo bạn mình: “Giục cái gì chứ.”
Chắc là buổi gặp công việc thôi. Trong giờ làm thì Ý Thanh sẽ không hẹn riêng đâu.
…Dù chọn quán trà để bàn công việc nghe vẫn hơi kỳ lạ thật.
Một tiếng sau, trong trung tâm trò chơi, Thẩm Anh ngồi trước máy chơi cúi đầu vô hồn lướt vòng bạn bè của Ý Thanh.
Tên đầu vàng, người đã dòm ngó cái máy đó nãy giờ cẩn thận hỏi: “Thẩm Anh, cậu chơi xong chưa?”
Thẩm Anh chẳng buồn ngẩng đầu, tiện tay nhét đồng xu vào máy rồi bắt đầu ván mới.
Tên đầu vàng nuốt nghẹn lại, bị bạn khác kéo đi: “Thôi đi, qua máy khác xếp hàng.”
Xung quanh dần dần trở nên đông người, Thẩm Anh tắt màn hình điện thoại rồi nắm lấy cần điều khiển.
Anh mới điều khiển nhân vật đi được một bước, điện thoại bên cạnh đã “ting” một tiếng kêu lên.
Tên người gửi là Ý Thanh.
Thẩm Anh buông tay cầm ra ngay, mở điện thoại ra xem rồi nhíu mày đứng dậy, đi ra khỏi khu trò chơi.
“Ơ kìa, không chơi nữa hả?” Tên đầu vàng hớn hở chiếm chỗ anh vừa bỏ trống.
Thẩm Anh chẳng buồn đáp lại.
Tin nhắn Ý Thanh gửi là một bức ảnh, hỏi anh nếu không có lò nướng thì có thể làm lại món tráng miệng giống như vậy được không.
Khăn trải bàn và cách bày trí trong ảnh giống y hệt quán trà anh vừa thấy.
Còn có vài chiếc đĩa khác trên bàn.
Là bàn hai người.
Cô đang ăn tối cùng người đàn ông đó. Vì thế… nên mới không cần về nhà ăn nữa.
Đứng bên ngoài cửa trung tâm trò chơi, Thẩm Anh nhìn điện thoại một lúc lâu. Cuối cùng mặt không biểu cảm, mở khung nhập liệu lên rồi gõ:【Người đàn ông đó là ai?】
Rồi lại xóa từng chữ một.
Sau đó đổi thành:【Chắc được đấy ạ. Nếu lò nướng kịp giao vào ngày mai thì tối mai làm nhé?】
Thẩm Anh thi lấy bằng lái xe, lần nào cũng qua được ngay, trong suốt thời gian đó anh thậm chí còn không hề bỏ lỡ việc nấu ăn cho Ý Thanh.
Trước kia Ý Thanh cũng giống như bao đồng nghiệp khác, ba bữa đều dựa vào đồ ăn ngoài. Thế mà mấy ngày nay cô ngày nào cũng mang cơm hộp giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn đến phòng làm việc.
Hôm nay, cô vừa mở hộp cơm của mình ra thì nữ cấp trên, người vừa kết thúc ba tiếng họp trực tuyến bước vào văn phòng với vẻ mệt mỏi, vừa xoa cổ đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cái bụng lập tức kêu lên “ục ục” đầy phản đối.
Cấp trên than ngắn thở dài: “Ý Thanh, chia cho tôi hai miếng đi, làm ơn đó, không thì tôi sợ mình sẽ tụt đường huyết mà ngất giữa đường đi mua thức ăn mất.”
Ý Thanh hào phóng chia cho cô ấy vài miếng.
Cấp trên vừa ăn vừa khen lấy khen để: “Nghe nói trước đây cô cũng thuê người nấu ăn riêng cơ mà, đổi sang tìm được người mới rồi à? Tay nghề tốt thật, có thể giới thiệu cho tôi không?”
“Chắc không được đâu, em ấy khai giảng rồi, không còn nhiều thời gian nữa.” Ý Thanh thuận miệng đáp.
Cấp trên đang ăn hăng say, nghe xong thì động tác lập tức khựng lại: “…”
Cô ấy chậm rãi nhai nuốt, đặt đũa xuống rồi dè dặt hỏi: “Là cái cậu… còn chưa đủ tuổi đó hả?”
“Em ấy đủ tuổi rồi.” Ý Thanh chỉnh lại, rồi nhanh chóng bổ sung: “Với cả tôi cũng có trả lương đàng hoàng, coi như là em ấy đi làm thêm thôi.”
“…Ý Thanh à…” Cấp trên đặt đũa xuống, ánh mắt đầy kính nể.
“Tôi hỏi thật nhé, ngày nào cậu ấy cũng đến nhà cô nấu ăn sao?”
“Em ấy ở ngay tầng trên nhà tôi.” Ý Thanh giơ tay ra hiệu dừng, quyết định dập tắt hết tin đồn ngay tại chỗ, liền kể luôn từ chuyện hai người quen nhau từ nhỏ cho đến khi vô tình lại trở thành hàng xóm.
Cấp trên nghe rất nghiêm túc, cuối cùng giơ tay hỏi: “Tôi vẫn còn một câu hỏi nữa!”
“Gì cơ?”
“Cậu ấy có đẹp trai không?” Trọng tâm đã đi lạc hoàn toàn.
Ý Thanh thở dài, cất hộp cơm đi: “Chị đi thang máy xuống dưới ăn cơm đi.”
Dù biết cấp trên hay suy nghĩ lung tung nhưng Ý Thanh vẫn có hơi dao động.
Sau giờ làm, vừa mở cửa nhà ra thì mùi thức ăn thơm phức đã ập vào mũi.
Dạ dày đã mệt mỏi cả buổi chiều của cô lập tức sống lại.
Từ trong bếp, Thẩm Anh thính tai ló đầu ra: “Mười lăm phút nữa là ăn được rồi.”
Ý Thanh vô thức đáp “ừm” một tiếng, thay giày rồi đi tẩy trang.
Trên đường vào phòng ngủ, cô thấy hộp bụi của robot hút bụi đã được đổ sạch, máy lau sàn thì đang sạc, rõ ràng vừa được dùng xong. Phòng ngủ vẫn đóng cửa, nghĩa là anh không có tự tiện đi vào.
Máy chơi game, tay cầm, băng đĩa tối qua để lung tung giờ đều được sắp xếp lại ngăn nắp, cả bình hoa tươi trên bàn ăn cũng được thay nước mới.
Ý Thanh: “…” Thật sự toàn năng thật đấy.
Cô hơi ngẩn người rồi đi tẩy trang, rửa mặt xong quay lại phòng ăn thì bàn ăn đã được bày biện hoàn chỉnh, đến đôi đũa cũng được đặt ngay ngắn.
Ngồi xuống ghế, cô nhìn Thẩm Anh từ bếp đi ra không kìm được mà hỏi: “Dạo này em có muốn mua gì không?”
Thiếu tiền nên mới chăm chỉ làm thêm thế này à? Muốn ám chỉ tăng lương sao?
Thẩm Anh đặt bát canh sườn khoai sọ cuối cùng lên bàn, nghiêng đầu nghĩ rồi đáp ngay: “Chắc là lò nướng, chị thích đồ ngọt mà, có lò nướng thì làm mấy món bánh ngọt sẽ tiện hơn.”
Ý Thanh lập tức ôm mặt ngả ra sau, lương tâm người lớn bỗng đau nhói.
Cô bình tĩnh lại, đổi cách hỏi: “Không có cái gì là em muốn cho riêng mình à?”
“…” Thẩm Anh chống cằm suy nghĩ một lát, rồi hỏi lại: “Nếu muốn gì cũng được sao?”
“Miễn là chị mua nổi.” Ý Thanh gật đầu: “Dù sao thì cũng lâu rồi mới gặp lại, chị còn chưa tặng quà tái ngộ cho em.”
Thẩm Anh khẽ cười: “Được gặp lại chị chẳng phải đã là món quà tốt nhất rồi à?”
Ý Thanh cũng bật cười: “Miệng lưỡi dẻo thật, sau này chắc biết cách dỗ bạn gái lắm.”
“Điều em muốn nhất bây giờ là chỉ cần chị ngày nào cũng về nhà ăn cơm, để việc làm thêm của em được danh chính ngôn thuận thôi.” Thẩm Anh nói.
Ý Thanh nghĩ ngợi, thấy yêu cầu này cũng dễ đáp ứng. Nhưng vẫn nghiêm túc nói rõ: “Cho dù chị không về ăn cơm thì cũng không trừ tiền công của em đâu.”
Thẩm Anh khẽ thở dài: “Ăn một mình… em thấy cô đơn lắm.”
Ý Thanh an ủi: “Đó là kiểu suy nghĩ khi còn là sinh viên thôi. Ra xã hội rồi thì ăn một mình là chuyện bình thường.”
Ăn được vài miếng, Ý Thanh nhìn căn nhà sạch bóng, hỏi: “Nghe nói có người bẩm sinh thích nấu ăn, dọn dẹp… em cũng vậy à? Hay là…”
“Đúng thế.” Thẩm Anh đáp luôn phần đầu câu hỏi.
“Em thấy vui lắm, cũng là một cách để giải tỏa căng thẳng. Em thật sự rất thích.”
Nói xong, anh nhìn Ý Thanh giống như là đang chờ cô khen.
Cô không do dự mà vỗ tay bành bạch.
“Giỏi ghê, mấy thứ đó thì chị chịu.”
Thẩm Anh thở dài, có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời nhưng rồi cũng nhanh chóng vui trở lại.
“Không sao, em làm cho, chị không cần phải học đâu.”
Ý Thanh còn muốn nói gì đó nhưng Thẩm Anh đã nhanh chóng chuyển chủ đề sang thực đơn trưa mai, khiến cô lập tức bị cuốn theo.
Sau bữa ăn, Ý Thanh xem lại lịch làm việc, cô chợt nhớ phải báo với Thẩm Anh một chuyện.
Cô đi tới cửa bếp, gõ nhẹ: “Ngày mai chị không về ăn tối đâu, em khỏi phải sang đây.”
Thẩm Anh đáp: “Chị đi ăn với đồng nghiệp à?”
Ý Thanh nghĩ một chút: “Không hẳn nhưng cũng liên quan đến công việc.”
Dù gì thì cũng là buổi điều tra thực tế cho dự án hẹn hò.
Thẩm Anh quay lại nhìn cô: “Vậy còn ngày kia thì sao?”
“Chưa chắc.” Ý Thanh tính toán một chút: “Có thể vài hôm nữa chị đều không ăn tối ở nhà, khi nào chắc chắn sẽ báo lại cho em.”
“Vâng.”
***
Thẩm Anh không cần hỏi cũng biết việc ngày mai của Ý Thanh không nằm trong thói quen thường ngày của cô.
Nếu trong nhà đã có sẵn cơm ngon, Ý Thanh sẽ không ra ngoài ăn. Trừ khi là có bạn đến, nhưng cách cô nói lại phủ định khả năng đó.
Một người bạn quen qua công việc chăng?
Lần đầu tiên được nghỉ buổi chiều mà không phải chạy sang nhà Ý Thanh nấu ăn, Thẩm Anh nhận lời tham gia tiệc rượu mà đám bạn thân đã nài nỉ anh mấy lần.
Từ khi Ý Thanh về Vinh Thành, anh chưa từng tham gia những buổi tiệc như thế một lần nào nữa.
Chỉ vì chẳng có gì có thể ưu tiên hơn cô.
Một nhóm sinh viên năm nhất tan học sớm, còn lâu mới đến giờ nhậu, liền bàn nhau đi đâu đó để chơi trước.
Thẩm Anh đứng bên cạnh, cau mày vì khói thuốc từ mấy đứa bạn bay sang: “Về nhà phải tắm gội, không thì chị ấy sẽ ngửi ra mùi khói.”
“Này Thẩm Anh, đi chơi game không?” Gã đầu vàng ngẩng đầu hỏi.
“Tùy.” Thẩm Anh hờ hững đáp, chẳng có hứng thú gì.
Đầu đỏ tra bản đồ: “Gần đây có trung tâm trò chơi, khỏi đi taxi, đi bộ vài phút là tới rồi.”
Cả nhóm cười nói rộn ràng trên đường, Thẩm Anh đút tay vào túi, giữ khoảng cách nửa bước với họ, tay kia cầm điện thoại nghịch nghịch, mở khung chat với Ý Thanh rồi bấm vào ảnh đại diện của cô, lướt đến phần “vòng bạn bè”.
Ý Thanh không phải kiểu người hay đăng bài, một tháng nhiều lắm chỉ hai ba dòng, phần lớn là công việc.
Nhưng Thẩm Anh cũng đã thuộc nằm lòng. Dẫu thế, anh vẫn không kìm được mà xem đi xem lại.
Rõ ràng biết là trong giờ làm việc cô hầu như chẳng bao giờ nhắn tin riêng, nhưng anh vẫn cố kiểm tra khung chat, lỡ đâu cô gửi một tin bảo “thay đổi lịch, tối nay sẽ về ăn”, thì anh chắc chắn sẽ quay đầu đi mua đồ về nấu ăn ngay.
Thẩm Anh không kén ăn, anh học nấu ăn là vì Ý Thanh. Nếu không cần nấu cho cô thì anh có thể chỉ ăn uống qua loa mà sống.
Trường đại học của họ nằm ở vị trí đắc địa, xung quanh toàn khu vui chơi ăn uống, cách trung tâm thương mại lớn chưa đến một cây, đi bộ là tới.
Đến ngã tư, đèn đỏ dừng lại, Thẩm Anh tiện tay tắt màn hình, ngẩng đầu nhìn quanh.
Hình như chỗ Ý Thanh làm việc cũng gần đây.
Ánh mắt anh theo bản năng tìm kiếm tòa nhà nơi phòng làm việc của cô đặt trụ sở, từ dưới đếm lên đến tầng cô ở.
Mới hơn bốn giờ, chắc cô còn đang trong văn phòng và vẽ bản thiết kế chăng?
“Xanh rồi xanh rồi!” Người bạn bên cạnh nhắc.
Thẩm Anh thu tầm mắt lại, nhưng khi lướt qua tầng trệt thì bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, khiến anh lập tức quay đầu xác nhận.
Là Ý Thanh.
Cô vừa từ trong tòa nhà bước ra, trên tay cầm túi hồ sơ nhìn nhìn đồng hồ rồi rẽ vào một quán trà kiểu Âu ngay bên cạnh.
Ý Thanh đi làm luôn lái xe, mà bãi xe ở tầng hầm. Cô ra bằng cửa chính thì có nghĩa là không định lái xe.
“Thẩm Anh, không đi à? Đèn xanh sắp hết rồi.” Tên đầu đỏ gọi.
Thẩm Anh trả lời qua loa, vẫn đứng yên, mắt dõi theo Ý Thanh bước vào quán rồi ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, đối diện với một người đàn ông.
Hai người bắt tay, mỉm cười xã giao, rõ ràng không phải là người quen.
“Thẩm Anh…” Giọng điệu thúc giục từ giữa đường vọng tới.
Thẩm Anh nheo mắt nhìn đôi nam nữ bên cửa kính thêm chút nữa rồi mới đút tay vào túi, lững thững đi theo bạn mình: “Giục cái gì chứ.”
Chắc là buổi gặp công việc thôi. Trong giờ làm thì Ý Thanh sẽ không hẹn riêng đâu.
…Dù chọn quán trà để bàn công việc nghe vẫn hơi kỳ lạ thật.
Một tiếng sau, trong trung tâm trò chơi, Thẩm Anh ngồi trước máy chơi cúi đầu vô hồn lướt vòng bạn bè của Ý Thanh.
Tên đầu vàng, người đã dòm ngó cái máy đó nãy giờ cẩn thận hỏi: “Thẩm Anh, cậu chơi xong chưa?”
Thẩm Anh chẳng buồn ngẩng đầu, tiện tay nhét đồng xu vào máy rồi bắt đầu ván mới.
Tên đầu vàng nuốt nghẹn lại, bị bạn khác kéo đi: “Thôi đi, qua máy khác xếp hàng.”
Xung quanh dần dần trở nên đông người, Thẩm Anh tắt màn hình điện thoại rồi nắm lấy cần điều khiển.
Anh mới điều khiển nhân vật đi được một bước, điện thoại bên cạnh đã “ting” một tiếng kêu lên.
Tên người gửi là Ý Thanh.
Thẩm Anh buông tay cầm ra ngay, mở điện thoại ra xem rồi nhíu mày đứng dậy, đi ra khỏi khu trò chơi.
“Ơ kìa, không chơi nữa hả?” Tên đầu vàng hớn hở chiếm chỗ anh vừa bỏ trống.
Thẩm Anh chẳng buồn đáp lại.
Tin nhắn Ý Thanh gửi là một bức ảnh, hỏi anh nếu không có lò nướng thì có thể làm lại món tráng miệng giống như vậy được không.
Khăn trải bàn và cách bày trí trong ảnh giống y hệt quán trà anh vừa thấy.
Còn có vài chiếc đĩa khác trên bàn.
Là bàn hai người.
Cô đang ăn tối cùng người đàn ông đó. Vì thế… nên mới không cần về nhà ăn nữa.
Đứng bên ngoài cửa trung tâm trò chơi, Thẩm Anh nhìn điện thoại một lúc lâu. Cuối cùng mặt không biểu cảm, mở khung nhập liệu lên rồi gõ:【Người đàn ông đó là ai?】
Rồi lại xóa từng chữ một.
Sau đó đổi thành:【Chắc được đấy ạ. Nếu lò nướng kịp giao vào ngày mai thì tối mai làm nhé?】