SAO EM VẪN CHƯA THÍCH ANH

Chương 9: Mau thích em đi

Avatar Hoa Tím Biếc
1,820 Chữ


Khi gửi tin nhắn đi, Ý Thanh cũng không ngờ rằng sẽ nhận được phản hồi nhanh như vậy.

Người đã đi làm rồi thì thường sẽ có độ trễ phản ứng khi trả lời tin nhắn, bình thường Thẩm Anh đáp lại cô khá nhanh, nhưng bây giờ chắc anh đang ở trường hoặc đang huấn luyện hoặc là đang học?

“Đúng là hương vị rất ngon.” Người đàn ông ngồi đối diện cô nói: “Tôi cũng hơi muốn về thử làm xem có thể tái hiện lại được không.”

Nói xong, anh ta cẩn thận liếc nhìn nét mặt Ý Thanh rồi lại ngượng ngùng đỏ tai quay đầu đi.

“Anh thích nấu ăn à?” Ý Thanh lật úp màn hình điện thoại xuống bàn rồi hỏi, người đàn ông mỉm cười: “Mẹ tôi trước đây thường nói bà ấy nhờ giỏi nấu ăn mới theo đuổi được ba tôi. Bà luôn tin rằng muốn giữ được một người thì phải giữ được cái dạ dày của họ, bất kể nam hay nữ. Từ nhỏ tôi đã thấy mẹ ngày nào cũng vui vẻ nấu ăn cho cả nhà, có lẽ cũng bị ảnh hưởng chút ít.”

Ý Thanh tò mò: “Vậy bây giờ anh vẫn nấu mỗi ngày sao?”

“Thường thì có trừ khi bận quá thôi. Cuối tuần tôi sẽ đặc biệt dành ra một ngày để làm một bữa lớn.”

Ý Thanh có chút ngưỡng mộ: “Tốt ghê.”

Cô thì toàn gọi đồ ăn ngoài, kiểu một lần mở ứng dụng ra là sẽ đặt ba đơn liền.

Người đàn ông do dự vài giây rồi mời: “Nếu có dịp... tôi muốn mời cô nếm thử tay nghề của tôi, được không?”

Ý Thanh đang uống nước, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười: “Nếu có cơ hội.”

Điện thoại reo lên, Ý Thanh nói xin lỗi, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Thẩm Anh, cô chỉ trả lời bằng một icon “ngón cái”. Thẩm Anh không nhắn lại nữa.

Một bữa ăn kéo dài chưa đến hai tiếng. Khi thanh toán, Ý Thanh chủ động mở mã QR để trả tiền.

Dù sao lần này cũng không hẳn là buổi xem mặt mà là chỉ là một buổi thu thập tư liệu, chi phí cũng có thể đem về để công ty thanh toán.

Người đàn ông cố giành trả tiền nhưng không được, ngập ngừng rút điện thoại ra, ngượng nghịu đỏ mặt: “Chúng ta… trao đổi thông tin liên lạc nhé?”

Ý Thanh cân nhắc hai giây, cầm túi hồ sơ lên rồi lịch sự mỉm cười: “Không cần đâu, tạm biệt.”

Còn hai mươi phút nữa mới hết giờ làm, cô rời nhà hàng liền quay lại văn phòng, ghi lại vài điểm quan trọng rút ra từ cuộc gặp hôm nay, sợ để lâu lại quên mất.

Chị quản lý gõ cửa rồi ló đầu vào, tò mò hỏi: “Sao rồi?”

“Sao là sao?” Ý Thanh không ngẩng đầu.

“Buổi xem mắt đó.” Chị ấy thấy cô chịu trả lời thì thản nhiên bước vào, trên người vẫn còn vương lại mùi thuốc lá: “Thế nào rồi?”
“Cũng tốt.” Ý Thanh vừa gạch dòng vừa viết lại: “Thích nấu ăn, ngoại hình ưa nhìn, nói năng có lý có lẽ.”

“Ồ…” Chị quản lý quan sát biểu cảm của cô: “Nghe khá thích hợp với tiêu chuẩn em nói trước đây mà?”

Ý Thanh viết nhanh như bay, ghi xong ý cuối thì đóng nắp bút lại, bỏ vào ống cắm. Sau đó mới đáp: “Em cũng không biết, chỉ là… không có cảm giác.”

Chị quản lý gật đầu: “Cũng đúng, đi xem mắt thì ai cũng có mục đích rõ ràng, hợp điều kiện thì thử, chứ để ‘có cảm giác’ thì hiếm lắm.”

Ý Thanh thu dọn đồ, tắt máy tính rồi cầm điện thoại lên: “Tan làm rồi.”

“Nhưng mà đối phương chắc là thích em đấy?” Chị quản lý nháy mắt: “Không xin phương thức liên lạc à?”

“Hả?” Ý Thanh dừng bước: “Trao đổi thông tin liên lạc chẳng phải là phép lịch sự cơ bản của dân xem mắt sao?”

Cô tự nhủ, việc mình từ chối có khi lại thành ra hơi khác người.
Nhưng mà thôi, phiền phức lắm, để người ta nằm hoài trong danh sách WeChat rồi lại phải xóa từng người, mệt.

“Thường thì mọi người sẽ nói chuyện trên mạng trước rồi mới gặp mặt.” Chị quản lý khoanh tay: “Còn em thì ngược lại, gặp rồi mà còn không lưu liên lạc, vậy chẳng phải sau này sẽ chẳng còn cơ hội để gặp lại sao?”

Ý Thanh vẫn đặt tay trên tay nắm cửa, ngón tay gõ nhẹ mấy nhịp theo nhịp suy nghĩ.

Vài giây sau, cô nói: “Nhưng nếu thật sự muốn tìm được ai đó, chỉ cần chịu khó thì kiểu gì cũng tìm ra mà.”

Chị quản lý sững người, tròn mắt: “Ý Thanh, suy nghĩ đó hơi hơi mang sắc thái... ‘fan cuồng’ đấy nhé.”

“May là em không mê idol.” Ý Thanh cười cười nói đùa.

Chị quản lý nghẹn lời.

“Mai gặp.” Ý Thanh vẫy tay rồi rời văn phòng.

Cô đi thẳng xuống hầm xe, lái xe về nhà. Có lẽ vì bữa tối ăn sớm quá nên chưa đến giờ ngủ mà cô đã đói.

Cô nhớ trong tủ lạnh hình như còn đồ ăn mà Thẩm Anh chuẩn bị, nhưng lục tung hai cái tủ lạnh mà cũng không thấy, khẩu vị lại kén nên không muốn gọi đồ ăn ngoài, thế là tắm rửa xong liền đi ngủ sớm.

***

Thẩm Anh về đến nhà lúc mười giờ tối, không sớm cũng chẳng muộn.

Với giới trẻ thì bây giờ cuộc sống đêm mới bắt đầu; còn với người sống nề nếp như Ý Thanh thì giờ này vẫn chưa phải lúc ngủ. Nhưng tầng nhà của cô lại tối om.

Là chưa về hay đã ngủ sớm vì lý do gì?

Thằng bạn tóc vàng lảo đảo dựa sát lại, nồng nặc mùi rượu: “Nhìn gì đấy, hả? Thấy sao rơi à?”

“Tránh ra.” Thẩm Anh ghét bỏ đẩy đầu hắn ra.

Đã quá giờ về ký túc, mấy sinh viên uống say năn nỉ anh cho ở nhờ một đêm.

Ban đầu Thẩm Anh không chịu nhưng bọn họ lại gần như quỳ xuống cam đoan sẽ không làm loạn, sáng sẽ dọn sạch đi, anh mới miễn cưỡng gật đầu.

Mở cửa, anh lười biếng dặn dò.

“Khu này cũ, cách âm kém, nói nhỏ thôi.”

“Biết rồi biết rồi~”

“Yên lặng, vào là ngủ.”

Khi anh mở cửa, vẫn liếc xuống tầng dưới một cái. Cửa nhà Ý Thanh không có gì khác lạ.

Anh bực bội “chậc” một tiếng, đẩy cửa hơi mạnh, tấm cửa va “rầm” vào tường, khiến đám bạn phía sau giật mình.

Anh thay dép bước vào nhà, tên tóc vàng phía sau còn lẩm bẩm: Bảo yên tĩnh mà tự mình ầm ầm lên….

Vốn dĩ có đứa muốn nhân lúc say mò xem nhà anh có gì thú vị không nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Anh bực bội, ai nấy đều khôn hồn nằm yên trong phòng khách, nói chuyện đến nửa đêm rồi mới ngủ thiếp đi.

Hôm qua ở khu trò chơi có máy đo lực đấm, Thẩm Anh đấm một phát suýt đã làm hỏng máy, không có ai dám thử lại.

Sáng hôm sau, tên tóc vàng nằm gần cửa nhất, mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa liền dụi mắt bò dậy mở cửa.

Thẩm Anh vừa mặc áo xong, thấy vậy liền đá cậu ta văng ra, kịp thời ngăn cửa chưa mở.

Cậu tóc vàng còn chưa kịp kêu “á” đã bị ánh mắt anh dọa im re. Anh ra dấu “biến đi”, cậu kia ngoan ngoãn chui ra khỏi tầm mắt anh.

Thẩm Anh vội vã mặc áo thun trắng, cúi đầu xem lại quần áo của mình, rồi mới mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên là Ý Thanh.

“Chào buổi sáng.” Cô mỉm cười, hơi áy náy: “Đánh thức em à? Chị muốn hỏi chỗ bữa sáng em làm trước hôm kia để trong tủ lạnh là ở ngăn nào, chị tìm mãi không thấy.”

Thẩm Anh cẩn thận chỉ mở hé cửa rồi chen ra ngoài: “Để em tìm cho.”

Thấy anh đi ra, cô nhắc nhở: “Mang theo chìa khóa chưa?

Thẩm Anh đành phải diễn cho tròn vai, quay lại lấy chìa trên tủ giày, tiện chân đá nhẹ đôi giày đang ló ra cạnh cửa vào trong.
Khi anh vừa móc chìa khóa vào ngón tay, định đóng cửa lại, thì trong phòng vang lên giọng con gái mơ màng.

“Là ai vậy, sớm thế…”

Thẩm Anh đứng ngay trước mặt Ý Thanh, khoảng cách chưa đến một mét.

Anh nghe rất rõ và cô cũng nghe rất rõ.

Anh quay phắt lại nhìn nét mặt cô, vừa kịp thấy Ý Thanh thoáng sững người, rồi nở một nụ cười thấu hiểu: “Thôi không sao, chị nhờ trợ lý mua bữa sáng mang qua là được.”

Cô nói xong vẫy tay, chỉ chỉ vào căn phòng sau lưng anh, ra hiệu anh mau vào trong đi.

Thẩm Anh “rầm” một tiếng đóng cửa rồi đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô: “Đợi đã.”

Ý Thanh bật cười trấn an: “Đừng lo, em đã là người lớn rồi, chị sẽ không nói gì với người nhà em đâu.”

“Không phải như chị nghĩ đâu.” Thẩm Anh hít sâu rồi lặp lại: “Không phải như chị nghĩ đâu.”

Ý Thanh nghiêng đầu, nhìn qua vai anh về phía cánh cửa đóng kín, khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng như dỗ trẻ con: “Được rồi, chị biết rồi. Thế... là tình huống gì vậy?”

Thẩm Anh đứng giữa cầu thang, lòng bàn tay vẫn giữ lấy cánh tay cô.

Anh thấy mình như biến trở lại thành đứa trẻ bất lực năm nào. Ở trước mặt cô, anh luôn muốn thể hiện phiên bản tốt nhất, để làm cho cô hài lòng.

Vì thế, anh giấu kỹ móng vuốt và vết máu, chỉ để nói: “Nhìn xem, em rất bình thường, mau thích em đi.”

Còn Ý Thanh, mỗi lần nhìn anh lại như đang nhìn một đứa trẻ chưa lớn. Giữa họ, không chỉ là khoảng cách không chỉ là sáu tuổi mà là cả một dải ngân hà.

Thẩm Anh đè nén cảm xúc u ám trong lòng, nói khẽ: “Trong đó... không chỉ có một người.”

Ý Thanh: “…”

Trong mắt cô thoáng lên vẻ suy tư và bối rối.

Anh vừa nói xong cũng thấy mình hơi ngu, vội chữa lại: “Có cả nam lẫn nữ.

Ý Thanh: “…” Cô khẽ lùi nửa bước.

Thẩm Anh: “…”

8 lượt thích

Bình Luận